Vân Chiêu nâng chén rượu lên khách khí mời :” Hết thảy khổ cực, hết thảy chua xót trên nhân gian, chúng ta cứ cho vào chén rượu này, uống cạn nào.”“ Phía trước đã có đường đi, dù khổ cũng không coi là khổ, huyện tôn, mời.” Hoàng Tông Hi đại diện tám người đứng dậy:Rượu qua ba tuần, cơm ăn năm món, Vân Chiêu đặt đũa xuống nhìn quanh một lượt: “ Giờ việc đã xong, không biết chư vị tâm nguyện gì không?”Đã bỏ công sức, nhiệm vụ cũng hoàn thành, Hoàng Tông Hi không khách sáo, trước nay hắn luôn là người thẳng thắn lỗi lạc:” Hoàng mỗ từ lâu muốn tới thư viện làm khách, xin huyện tôn thành toàn.”Sáu người còn lại đứng lên chắp tay: “ Nguyện nghe huyện tôn sai bảo.”“ Các vị tài cao công lớn, tạo phúc bách tính, tất nhiên phải được trọng thưởng, có điều lời không hay Vân mỗ nói trước.
“ Vân Chiêu cầm chén rượu lên mời một lượt.
“ Nay huyện Lam Điền có con Giải Trại thích ăn thịt người, làm quan ở đây không dễ, Giải Trại đang đi khắp nơi trong huyện, thường tiến hành đàm thoại với tất cả những người có quyền có thế trong tay, ai không qua được ải này, không làm quan tiếp được.”Cố Viêm Vũ tự tin nói:” Những người ngồi đây đều băng thanh ngọc khiết, tài đức ngời ngời, không có gì phải sợ.Vân Chiêu mỉm cười: “ Nếu ngươi nói lời này trước mặt Giải Trại, ông ấy sẽ yêu cầu viết giấy đảm bảo liên đới đấy.
Tài học các vị đủ đảm nhiệm chức quan nhất định, tạo phúc thiên hạ, nhưng ở Lam Điền có một câu nói thế này ...!Thăng quan phát tài mời cửa khác, tham sống sợ chết chớ vào đây.”“ Chư vị một khi quyết định muốn vào huyện Lam Điền ta, vậy chỉ có thể đi con đường này tới cùng, huyện Lam Điền báo đáp các vị chỉ có vinh diệu vạn thế thái bình, không có gì khác.
Xin chư vị nghĩ cho kỹ càng, cân nhắc cho cẩn trọng, sau đó tới chỗ chủ bạ báo danh, đợi phân phối.”“ Huyện tôn không thể định đoạt sao?” Có người ngạc nhiên:Vân Chiêu mỉm cười: “ Huyện Lam Điền có một cơ cấu là ủy ban thẩm tra, tất cả lệnh bổ nhiệm đề từ cơ cấu này, Vân mỗ chỉ có một cái đầu, hai cái mắt, làm sao có thể nhìn rõ được tất cả mọi người, bỏ lỡ nhân tài chẳng phải tiếc lắm sao.”Cố Viêm Vũ cũng người khác ghé đầu nhỏ giọng bàn bạc, chỉ có Hoàng Tông Hi là thực sự thưởng thức món ngon, thi thoảng lại gật gù khen ngợi vài câu, cụng chén với Vân Chiêu.Biệc tiệc kéo dài hai canh giờ mọi người mới tận hứng cáo từ, Hoàng Tôn Hi, Cố Viêm Vũ cùng sáu bằng hữu từ chối ở lại dịch quán trong thành Lam Điền, lên thư viện Ngọc Sơn, họ thích không khí học vấn nơi đó hơn.Vân Chiêu ôm một chồng văn thư tới phòng Tiền Đa Đa, Tiền Đa Đa tức thì làm nũng đi tới, giơ mu bàn tay cho Vân Chiêu xem vết đỏ bằng móng tay, nói đó là vết thương do phải xuống bếp nấu nướng.Không xong rồi, đây là sự cố lớn.Vân Chiêu vội cầm tay nàng lên thổi, lại vuốt v e một hồi, sau đó mới thả mình xuống ghế tựa, bảo Vân Hoa giúp cởi giày, y thực sự không còn chút sức lực nào, xương khớp toàn thân ra rời.Tiền Đa Đa lúc này mới nhận ra trượng phu rất mệt mỏi, sắc mặt cũng kém, tới bên thủ thỉ:” Kỳ thực thiếp chẳng làm gì, chỉ bày chén đ ĩa thôi.”Vân Chiêu mỉm cười:” Vậy cũng là đã bận rộn rồi, ta ăn miếng đầu tiên đã biết không phải nàng làm, nàng làm ngon hơn trù nương, cũng không nhiều dầu mỡ như vậy, hợp với khẩu vị ta hơn.”Tiền Đa Đa dựa vào người Vân Chiêu, thương hại vuốt má y:” Ban ngày thì bị mang ra dùng làm lao lực, về nhà phải xử lý chính vụ, cuối cùng còn lấy lòng bà nương, chàng tội gì khổ thế?”“ Chu Công sợ hãi lưu lời lại, Vương Mãng khiêm cung soán nghiệp chi? Sự nghiệp của chúng ta mới bắt đầu, ta dù đóng giả, cũng phải giả như thật.” Vân Chiêu khép mắt lại:” Ta chợp mắt một lúc, nàng nhớ gọi ta, còn ít văn thư chưa xử lý.”Tiền Đa Đa gật đầu, thế là Vân Chiêu ngủ một giấc tới sáng luôn.Có lẽ do Tiền Đa Đa thành tâm cầu nguyện, ngày hôm sau mưa to gió lớn, thế là Vân Chiêu không cách nào ra ruộng nữa, nàng vẫn tạ ơn ông trời, cho dù điều đó có nghĩa là hơn nghìn mẫu mạch coi như thối nát ngoài ruộng rồi, chỉ có thể đợi mạch