Vị Thủy tung hoành Quan Trung, cuối cùng nhập vào Hoàng Hà, nếu so về mức độ nguy hiểm, thậm chí Vị Thủy còn gây ra nguy hiểm lớn hơn, và nơi gặp thiên tai nặng nhất chính là thành Tây An.
Nay gần như Tây An đã biến thành tòa thành ngập trong nước, thành hòn cô dảo giữa biển nước mênh mông.
Nước trong thành không thoát ra được, mấy con sông chạy qua Tây An thì đang chảy ngược.
Khi Vân Chiêu ngồi bè gỗ đi qua thành Tây An thì cổng thành ngập sâu hơn hai xích rồi, nói ra thật hết sức mỉa mai, trên đầu là mặt trời gay gắt nung nóng mặt đất, mặt đất thì biến thành đại dương mênh mông.
Khắp nơi là nước mà mọi người phải sống trong sơn khát.
Toàn thể tiên sinh học sinh thư viện Ngọc Sơn xuống núi tỏa đi khắp nơi, gặp ai cũng kiên nhẫn giảng giải vì sao không được uống nước bẩn, khát tới mấy cũng không được uống.
Cứ nhìn khắp nơi nổi lềnh phềnh xác bò dê chó lợn chết trương phình, Vân Chiêu sởn gai ốc, sau đại tai là đại dịch, câu đó không phải đùa, cần kiên quyết chặn mầm mống này từ trong trứng nước.
Lần này lũ lút, vì các lý trưởng hành động đắc lực, cho nên không tổn thất nhân mạng nhiều, song tổn thất gia súc thì hết sức nghiêm trọng.
Khắp nơi là quân tốt chống bè gỗ, kéo thi thể gia súc chết tới bên bờ sông nước chảy siết, sau đó vứt xuống để nước sông mang nguồn bệnh đi.
Đây là chuyện chẳng đặng đừng, những thi thể gia súc không gần sông thì đành tưới dầu hỏa thiêu rồi chôn, rải vôi bột, còn gần sông thì phải làm cách này cho tiết kiệm thôi.
Mặt trời quá gắt, nước lũ trên mặt đất rút cũng nhanh, đây chính là đặc điểm của lũ lụt Quan Trung, chỉ là khắp nơi ướt sũng, hơi nước bốc lên hết sức khó chịu.
Thành Ngọc Sơn ở nơi có địa thế cao, mưa ngừng một cái là xong, mặc dù đường phố toàn là đất bùn, đá, cành cây bị lũ cuốn xuống, nhưng mà không coi là nghiêm trọng.
Có điều một tảng đá cao hai trượng bịt từ núi lăn xuống thiếu chút nữa là lấp luôn đại môn Vân thị.
Từ tiên sinh ngắm nghía tảng đá này, lau sạch tảng đá, cầm bút lông chấm đẫm chu sa, viết năm chữ lớn rồng bay phượng múa "Đá Ngọc Sơn can đảm.
"“ Tiên sinh, vì sao không chuyển tảng đá này đi?” Vân Chiêu nhìn tảng đá lớn cách đại môn hơn mười bước rất chướng mắt, hỏi:“ Lần trước địa long chuyển mình, lần này lũ lụt, ta đi ra ngoài kia đã nghe thấy có dư luận đồn đại đổ chuyện này lên đầu ngươi nên vội vàng quay về, nếu không kiếm chút điểm lành, hào quang trên người ngươi sẽ phai quá nửa.
Tảng đá này rất tốt, địa long mang nó lên khỏi mặt đất, thủy long đưa tới trước nhà ngươi, thế nào là thiên ý?” Từ tiên sinh hài lòng nhìn tác phẩm của mình, ung dung nói:” Đây chính là thiên ý.
”Vân Chiêu trố mắt: “ Vậy là ông trời làm ra động tĩnh lớn như thế chỉ vì mang một tảng đá tới trước nhà học sinh à?”“ Đúng thế, huyện Lam Điền hai lần liên tiếp gặp tai họa, nhưng tổn thất không đáng kể, đó là nhờ trời mang tảng đá lớn này xuống trấn áp tà ma, ngăn cản tai nạn, ngươi có ý kiến gì không?”“ Không ạ.
” Vân Chiêu vái Từ tiên sinh một cái:” Tiên sinh kế mưu không thua Gia Cát Lượng.
”Từ tiên sinh cười dài vuốt râu mà đi.
Vân Chiêu quay về đại thư phòng, không kịp nghỉ ngơi, gọi Dương Hùng mang tư liệu cùng bản đồ Hà Sáo tới.
Trong đê tổn thất lấy ngoài đê bù vào là một chính sách bình thường, không vì ý nguyện chủ quan của người thống trị mà thay đổi được.
Khi chỉ đại diện cho cá nhân thì có thể lương thiện, ôn hòa, cùng lắm là chịu chút khổ cực, cắn răng một cái là qua.
Còn khi ngươi chỉ huy cả vạn người, nhu cầu của bọn họ sẽ là phương hướng ngươi tiến tới, chứ không phải ý muốn cá nhân của ngươi.
Nơi giàu có luôn xuất hiện hiện tượng nhân khẩu tăng vọt, nhất là vùng Quan Trung, nơi rất thích hợp cho trẻ nhỏ lại càng như thế.
Người bên ngoài không ngừng tràn vào Quan Trung, bách tính bản địa Quan Trung sau khi giải quyết được vấn đề ấm no thì trẻ con được sinh ra từng đống từng đống, từ lúc cất tiếng khóc oe oe chào đời, huyện Lam Điền đã chuẩn bị cho đứa bé đó đất đai, lương thực và trường học.
Trước kia trẻ con sinh ra ở Quan Trung, cứ 10 đứa thì 3 đứa không thể sống tớ lúc trưởng thành.
Từ khi tri thức vệ sinh đi vào cuộc sống, trẻ con