“ Mười quân đoàn à, dưới tình huống vừa phải đảm bảo cả dân sinh, chuyện này không dễ dàng, mà mười quân đoàn đem so với diện tích bao la của Đại Minh thì vẫn thiếu.” Vân Chiêu chưa gì cảm thụ được cái gọi là lập nước khó giữ nước còn khó hơn rồi, giờ y chưa tính ra phải bao nhiêu quân đoàn mới đủ bảo vệ lãnh thổ lớn như thế, hao phí sẽ vô cùng kinh người:Tiền Thiểu Thiểu kiến nghị:” Chúng ta có thể thay đổi một chút kế hoạch tinh binh mà, tuyển binh không bằng trưng binh.”“ Trưng binh sức chiến đấu sẽ không bằng tuyển binh, ngươi chẳng lẽ muốn rút cạn lực lượng đoàn luyện huyện Lam Điền sao? Chúng ta vừa trải qua hai đợt thiên tai, sản xuất đã sụt giảm, lại còn lấy thêm sức lao động, không thể được.” Vân Chiêu kết thúc cuộc đàm thoại:Tiền Thiểu Thiểu thất vọng lắm, vì điều này có nghĩa là đối diện với lần nhập Xuyên này của huyện Lam Điền chỉ có thể đứng ngoài mà nhìn thôi.Có những điều mà Vân Chiêu sẽ không công khai nói ra với bất kỳ ai, đó là y càng thích xây dựng lại mảnh đất bị tặc khấu tàn phá, để y có thể vẽ lại bức tranh theo ý mình, chứ không phải tham dự cuộc đấu tranh với quan phủ, với hương thân và bách tính chưa từng gặp kiếp nạn.Chẳng thà bới đống đổ nát tìm viên gạch lành xây dựng lại còn hơn là phải đối diện với lòng người phức tạp.Bất kỳ một nền văn hóa nào thì cũng đều có thời hạn, sự diễn biến của văn hóa nhân loại là quá trình tự nhiên, văn hóa không theo kịp với thời đại sẽ thất bại, càng cố gắng bảo vệ văn hóa cũ kỹ, càng làm thất bại thêm thê thảm mà thôi.Một nền văn hóa khi mới sinh ra là để bảo vệ sinh tồn của mọi người, còn lúc kết thúc là vì nó gây hại cho mọi người.Đại Minh với Vân Chiêu mà nói là đã lạc hậu nghiêm trọng rồi, chưa bao giờ y coi cứu vớt nó là tiêu chuẩn tối cao cho hành vi của mình.
Mà y muốn dùng phương thức mới để sinh một Đại Minh hoàn toàn mới, tựa như phượng hoàng trùng sinh vậy, sẽ rực rỡ hơn bội phần, vì thế đau khổ là một quá trình cần phải trải qua.“ Toàn lực chi viện Tần Lương Ngọc, bà ấy đã không thích chúng ta vào Thục, vậy thì phải lấy ra quyết tâm để bảo vệ đất Thục đi.” Vân Chiêu suy nghĩ rất lâu rồi ra lệnh cho Tiền Thiểu Thiểu:“ Tỷ phu, đệ phải cảnh cáo huynh nhé, giờ tiếng nói của Tần Lương Ngọc ở Thạch Trụ không cao như trước, dù sao nơi đó là đất tổ của Mã thị, chẳng thà chúng ta vượt qua bà ấy, trực tiếp liên hệ với Mã thị.
Vì Tần Lương Ngọc quá trung thành với Chu Minh, còn những kẻ khác trong Mã thị có dã tâm lớn hơn nhiều”“ Đệ cho rằng, lần này chúng ta chi viện là để bảo vệ lợi ích của huyện Lam Điền làm ưu tiên hàng đầu, nếu chúng ta chi viện mà họ không đảm bảo được điều ấy, chẳng thà chúng ta đi thương lượng với Trương Bình Trung, để hắn đảm bảo lợi ích của chúng ta không bị xâm phạm.” Tiền Thiểu Thiểu nói rất dứt khoát, hắn thấy chẳng cần phải nể nang hay ưu ái gì Tần Lương Ngọc, dù có là Phùng Anh giờ là người Vân thị, mọi việc phải đặt Vân thị lên đầu:Trước giờ Vân thị không phải không chi viện cho Thạch Trụ, nhưng kết quả thế nào? Mọi việc ở Thục, bọn họ đều phải tự lo liệu không có bất kỳ hỗ trợ nào từ Tần Lương Ngọc, Tiền Thiểu Thiểu rất bất mãn từ lâu rồi, hắn rất muốn được vào Thục chỉnh đốn lại.“ Đàm phán với Trương Bình Trung sao? Thế thì chúng ta coi như chỉ cần lợi ích, không cần liêm sĩ nữa rồi, với lại ngươi đã nghĩ tới chuyện này chưa, nếu Trương Bỉnh Trung không thể nhanh chóng chiếm cả đất Thục mà biến thành cục diện mỗi bên chiếm một phần sau đó đánh nhau giằng co.
Tới lúc đó đánh đỏ mắt rồi ai còn để ý cái khác được, còn chúng ta sẽ bị chụp lên đầu tội danh muốn hại bách tính đất Thục, trong khi Trương Bỉnh Trung cũng chẳng thể bảo vệ được lợi ích của chúng ta, đây sẽ là vụ đầu tư lỗ vốn.” Vân Chiêu vỗ vai Tiền Thiểu Thiểu:” Cho nên chúng ta không thể chỉ đứng nhìn, càng không thể chơi trò hai mặt được, so Tần Lương Ngọc với kẻ bội tín bội nghĩa như Trương Bỉnh Trung, ta càng thích Tần