Ngày 20 tháng sáu, đút lót quan thủ bị một lượng bốn tiền, lên tường thành xem hùng phong quan ngoại, tường cao chỉ tới tám thước, quân không quá 50, khi ấy gió núi lồ ng lộng, rặng nùi đằng xa bị sương mù bao phủ.Ngày 23 tháng sáu, từ quan nha thống chế biết rằng, từ nay về sau các loại hàng hóa thổ sản vùng núi như quả thông, nấm mặt ong, da thú mỗi lần giao dịch phải nột thuế sáu tiền, đây là tiền thu sau khi nộp thuế chính.Ngày mùng 9 tháng 7, người xuất quan trở về, đếm rất rõ ràng, lúc đo 127 người, về là 289 người, ta quyết định đi gặp người không xuất thành mà trở về.Ngày 10 tháng 7, quen Vương Hùng, bỏ 400 đồng đàm luận chuyện làm ăn ở quan ngoài, Vương Hùng say nói, da tốt nhất trong tay Kiến Nô, muốn có được số hàng hóa đó phải móc nối được quan hệ với quản sự Ngô thị.Ngày 11 tháng 7, cầm bái thiếp tới gặp quản sự ngoại trạch Ngô thị là Ngô Hiểu, được câu trả lời là đợi đấy.Ngày 17 tháng 7, bắt Ngô Hiểu ở kỹ viện Bắc Xuân lâu về nhà an toàn thẩm vấn bảy ngày, biết được tin tướng sĩ Sơn Hải Quan qua lại với Kiến Nô.Ngày 02 tháng 8, thương hiệu Tứ Hải bỏ 60 lượng bạc, được lệnh xuất quan, thử thăm dò tiếp xúc với Kiến Nô ..Hàn Lăng Sơn ở liền trong phòng ba ngày, đọc hết toàn bộ ghi chép kia, tuy hắn không phải loại người có ký ức siêu cường nhìn qua là nhớ, nhưng biết chắt lọc thông tin trong đó, khi ra nói với Văn Ngọc Sơn:” Những thứ đó với ngươi mà nói quả nguy hiểm, ta đã tiêu hủy toàn bộ rồi.”Vân Ngọc Sơn hai tay đút vào ống tay áo, kiêu ngạo nói:” Ta đem tất cả ghi nhớ trong đầu rồi, chỉ đợi thời khắc đại quân Lam Điền tới Sơn Hải Quan.”“ Sơn Hải Quan không quan trọng, quan trọng là người nơi này, ngươi phải biết rằng, bất kỳ tòa thành vững trãi nào với quân ta mà nói đều là một đống gạch nói mà thôi, người trong đó mới càng quan trọng.
Trường Thành, Trường Thành, chỉ cần nhìn thấy thứ này, lòng ta cảm xúc ngổn ngang.”“ Văn điệp xuất quan đã làm xong rồi, Lão Hàn, ngươi không phải là người thích mạo hiểm, lần này vì sao mà nhất định muốn xuất quan, ta chẳng thấy chúng ta có gì để nói với Kiến Nô, cách đối thoại duy nhất với chúng là đao kiếm và hỏa pháo.”Hà Lăng Sơn không giải thích, không phải là không tin hắn, mà là Văn Ngọc Sơn không nên có suy nghĩ như vậy, đã nghĩ vậy rồi thì không còn gì để nói với nhau nữa, đạo bất đồng bất khả tương mưu.Tiếp đó trong thời gian 10 ngày chờ đợi, Hàn Lăng Sơn lấy danh nghĩa giám sinh Quốc Tử Giám, đi xem khắp tòa thành quan.Sơn Hải Quan là một một cứ điểm quân sự, lấy Trường Thành làm chủ thể, lấy Sơn Hải Quan làm hạch tâm, cùng Đông La Thành, Tây La Thành, Tả Dực Thành, Hữu Dực Thành làm vệ tinh.Trên tuyến Trường Thành dài 52 dặm, phân bố 129 thành bảo, quan ải, phong hỏa đài, tạo nên hệ thống phòng ngự vô cùng vững trãi.Toàn bộ thành quan vắt ngang thông đạo chật hẹp giữa Yến Sơn và biển lớn, từ bố cùng mà nói, thực sự xứng danh Thiên hạ đệ nhất quan.Phòng tuyến này làm triều định mỗi năm tiêu hao 400 vạn lượng bạc, rời tòa thành quan này những thành trì Ninh Viễn, Cẩm Châu, Đại Lăng Hà nói là thuộc về Đại Minh, chẳng bằng nói là thành riêng của các tướng Liêu Đông.Hàn Lăng Sơn đứng trên tường thành đón gió biển ù ù, vuốt v e ụ thành:” So với đám người này, huyện tôn thực sự quá lương thiện.”Qua ghi chép của Văn Ngọc Sơn, Hàn Lăng Sơn đưa ra một phán đoán, nay quân binh ở phòng tuyến này không thuộc về triều đình nữa, bọn họ phải gọi là gia binh mới đúng, mà toàn bộ nông phu ở ngoài thành là điền hộ của biên tướng, mỗi một biên tướng đều giàu nứt đố đổ vách.Đám người này một mặt coi thường Kiến Nô, cho rằng bọn họ là dã nhân, mặt khác coi thường triều đình, vì triều đình vô dụng, giữ tình huống thế này với đám biên tướng mà nói mới là phù hợp lợi ích nhất.Nếu như Kiến Nô không phải quá mức cường đại, Đại Minh không phải ra sức ném tiền vào đây thì bọn họ sớm tự lập xưng vương rồi.Hàn Lăng Sơn không biết cục diện này còn có thể duy trì bao lâu, mà quyết định vận mệnh Sơn Hải Quan không phải do Kiến Nô, biên tướng hay triều đình mà là huyện Lam Điền.Sau dó tiếng giày, một đội giáp