Hồng Thừa Trù không dám tin, ông ta đi nhiều nơi, chưa thấy đâu dạy học sinh quái lạ như thế, không dạy người ta thành quân tử, lại dạy chúng đấu đá lẫn nhau, còn cổ vũ dùng mưu mô thủ đoạn, ông ta biết nếu dạy dỗ như vậy sau này sẽ có kết quả gì:” Các ngươi đang dạy ra một đàn sói.”Phương thức giao dục này không phải chủ ý của Vân Chiêu mà là của tám vị tiên sinh, bọn họ đều là người học rộng tài cao, đồng thời trải qua hết chìm nổi cuộc đời.
Khi đó thư viện có 500 học sinh đều là đứa bé xấu xí tàn tật, Lam Điền còn là cái huyện bé xỉu phải chạy ăn từng bữa, nguy cơ bốn bề nếu dạy chúng thành bậc quân tử khiêm nhường sao sinh tồn được giữa loạn thế.
Các vị tiên sinh khi đó cũng không mong đợi học sinh trở thành nhân tài trị quốc, chỉ mong chúng sống sót thôi, đương nhiên là không từ thủ đoạn, ai ngờ kết quả không tệ, từ đó hình thành truyền thống này.Vân Chiêu tán đồng phương pháp đó, nhún vai: “ Vẫn tốt hơn dạy ra một đàn cừu.”“ Suy nghĩ của ngươi thật không giống của người ta.”“ Đó gọi là đại trí tuệ đấy.”“ Hừ, đừng tưởng ngươi mới có đại trí tuệ.”“ Ông cũng có, nhưng mà bây giờ ông dùng hết trí tuệ vào phòng tuyến Ninh Cẩm hết rồi, tầm nhìn của ông bị hạn chế ở đó.Hồng Thừa Trù đứng dậy nhìn những quả hồng trên cây như những cái đèn lồ ng:” Chuyện luôn cần có người làm, thôi vậy, củ khoai nóng tổng đốc Kế Liêu này ta nhận.”Vân Chiêu bất ngờ lắm:” Sao bỗng nhiên lại ra quyết định như thế?”“ Ta không làm thì chẳng lẽ để loại người như Phó Tông Long, Dương Văn Nhạc, Trần Tân Giáp làm sao? Cho những kẻ không dám đối diện với Kiến Nô, cử lão già tàn tật đi sứ làm sao? Đợi ta từ chức vị tổng đốc Kế Liêu này xuống, sẽ tới huyện Thanh Thủy làm huyện lệnh cho ngươi.” Hồng Thừ Trù mặt đỏ phường phừng nói:Vân Chiêu có cảm giác không lành:” Này quan lão gia, có câu lúc giận không nên nói chuyện binh đao.”Hồng Thừa Trù đấm mạnh lên ngực: “ Nơi này có ngọn lửa, không phóng thích ra được, ta ăn không ngon, ngủ không yên.”“ Có cần ta giúp ông không?”“ Nếu nhận một binh một tốt của ngươi thôi thì làm sao hoàng đế chịu để cho ta ngồi ở vị trí này, chịu đem đội quân tinh nhuệ cuối cùng của Liêu Đông cho ta chỉ huy.
Đương nhiên nếu ngươi thông qua đám Tần vương chi viện quân nhu cho ta thì ta vẫn nhận.”Quanh quanh co co cuối cùng lịch sử vẫn đi đúng theo quỹ đạo của nó rồi, Vân Chiêu thở dài dặn:” Nếu không may bị Kiến Nô bắt sống thì đừng vội đầu hàng, ta sẽ phái người tới cứu ông.”Hồng Thừa Trù cười lớn nhấc vò rượu nho trên bàn bỏ đi, rất nhiều năm trước Vân Chiêu từng nói với ông ta chuyện này, nhưng ông ta coi đây là điều không thể nào xảy ra được.Đợi ông ta đi rồi, Từ Ngũ Tưởng thò đầu tới hỏi:” Huyện tôn, ông ấy đâu phải là người sẽ đầu hàng địch?”Vân Chiêu lườm hắn một cái:” Đối với quan viên Đại Minh, chúng ta cứ đề phòng một chút thì hơn, ta nhìn khắp văn võ toàn triều, chẳng tìm ra mấy người chịu tuẫn táng vì vương triều này đâu.”“ Vậy vì sao ông ấy đột nhiên lại nhận cái chức mà ông ấy luôn tránh này?”“ Còn chẳng phải là do Lô Tượng Thăng xúi bẩy sao, ông ta giỏi nhất là xúi người khác đi chết, thế nào ông ta cũng bảo Hồng Thừa Trù là người thích hợp nhất, Hồng Thừa Trù là người tâm cao khí ngạo nên nhận luôn.
Lão Lô cái gì cũng hay, chỉ là không thể bỏ được Đại Minh của ông ta, ài ....”Từ Ngũ Tưởng cũng cảm thán, muốn Lão Lô hoàn toàn dứt tình được với Đại Minh, chắc là đợi khi cái triều đại này sụp đổ hoàn toàn:” Huyện tôn, Hàn Lăng Sơn ở phụ cận Liêu Dương, trên chiến trường hắn không giúp được gì, nhưng hắn có thể làm được nhiều việc khác.”Vân Chiêu gật gù, Hàn Lăng Sơn hiện giờ lôi kéo được rất đông người Kiến Châu đi theo, thực sự làm tốt hơn mong đợi của y:” Vậy chuyện Liêu Đông sau này để Hàn Lăng Sơn là chính, Văn Ngọc Sơn toàn lực phối hợp đi.”Lúc này Liêu Đông vào mùa tuyết bay đầy trời, trong khu rừng sâu trên núi, có một ngôi nhà gỗ bốc khói nghi ngút, từng cái nồi sắt được trên trên đống lửa, thịt trong nồi quay cuồng, mùi thơm của thịt lẫn với mùi mồ hôi, mùi chân thối làm người ta muốn ngạt thở, song vẫn không áp chết được sự phấn khích của đám người trong nhà.Hàn Lăng Sơn rút tay khỏi lòng nữ tử Triều Tiên, nâng cốc rượu bằng gốm đen lên, hô lớn:” Cạn !”Tức thì trong căn nhà