Tiếng kêu thảm thiết, tiếng chửi bới, tiếng đổ vỡ kết thúc trong thời gian rất ngắn, căn nhà gỗ quay trở về yên tĩnh như đã từng.Đám người Kiến Châu thường ngày sa sút tới mức đái xong chẳng buồn kéo quần lên, vậy mà khi quyết định làm đại sự, chỉ tích tắc đã biến thành người khác, hung hãn nhanh nhẹn vô cùng, không khác gì những con sói dữ.Khi tất cả từ trong căn nhà gỗ đi ra tới trước mặt Hàn Lăng Sơn và A Cổ đứng thành hàng, hắn đi qua trước mặt mỗi người, ôm một cái nói nhỏ bên tai: “ Đồng sinh cộng tử.”Những người Kiến Châu đó cũng đáp lại hắn bằng những cái ôm thật chặt.Chiến mã chẳng mấy chốc chuẩn bị xong, vật tư cần thiết nhất mang theo, xe trượt được đóng, mỗi người khoác lên người tấm áo choàng da thật dày, đội vào mũ tai chó che ấm tai, được A Cổ suất lĩnh xếp thành hàng dài dằng dặc, rời khỏi vùng đất đi đày này.Tuyết lớn vẫn rơi rào rào, chẳng bao lâu đã che hết dấu vết của bọn họ, căn nhà gỗ cũng cháy hết, sắc đỏ đen dần, cuối cùng hòa làm một với tuyết trắng.Cái vùng núi trắng nước đen này mang tới một cảm thụ vô cùng mới mẻ cho Hàn Lăng Sơn, ở đây dễ thôi thúc người ta sinh ra hùng tâm, mặt đất đóng băng thích hợp cho chiến mã phi nước đại, còn tuyết rơi mãi không dừng là đồng bọn tốt nhất của đám cường đạo.Những thôn trang nhỏ thiếu nam đinh chính là mục tiêu tốt nhất cho đội kỵ binh này.Cứ vậy chạy về phía bắc mười một ngày, Hàn Lăng Sơn chẳng còn nhớ mình đã giết bao nhiêu người Kiến Châu, người Hán, thực ra chẳng phân biệt dân tộc nào cả, những người đi theo hắn giết chóc càng không có chút nương tay nào, tàn bạo như đối xử với kẻ thù.Làm thủ lĩnh kỳ thực rất dễ dàng, làm thủ lĩnh đám thợ săn càng nhàn nhã, đám người A Cổ phối hợp với nhau cùng săn mồi hết sức nhịp nhàng đã thành bản năng sinh tồn của họ.Nhìn A Cổ chém chết một đứa bé chừng mười tuổi, Hàn Lăng Sơn cảm thấy đáng tiếc.A Cổ nhiều lần nhìn thấy Hàn Lăng Sơn có vẻ mặt này rồi, lên tiếng nói: “ Đám sói non này là quyết không thể giữ lại, thủ lĩnh nếu muốn mở rộng tộc của chúng ta thì thu nhận trẻ con dã nhân, chúng không biết cha mẹ là ai, càng không biết người thân là gì, chỉ cần cho chúng ăn là cùng một bọn, không giống đám người A Niệm Cổ này, giữ lại là họa hại.”Hàn Lăng Sơn gật đầu, có thêm nhận thức về quan niệm tông tộc nơi này, vung đao chém chết một người la hét hoảng loạn chạy nhầm về phía mình, theo A Cổ vào sâu trong thôn.Lúc này hắn chợt hiểu ra vì sao Hoàng Thai Cát muốn lập ra một cái Mãn tộc rồi, mục đích là muốn dung hợp tất cả người sống ở vùng núi trắng nước đen này thành một chủng tộc, như thế mới có thể phát triển lớn mạnh.Đó là ý nghĩ rất có tầm nhìn, thậm chí có thể nói là hùng tài đại lược, nhưng mà đối với đám người Kiến Châu ở tầng chót như A Cổ mà nói, nó chẳng có ý nghĩa gì, chỉ có hình thành quan hệ chia sẻ thức ăn, chia sẻ hoạn nạn thì mới là người mình.Sau khi tất cả người phản kháng đều bị giết, tiếp theo là lúc hưởng thụ.Hàn Lăng Sơn mang thái độ chịu khổ đi đầu, hưởng thụ theo sau, tự nguyện cánh gác cho các huynh đệ, cho nên hắn leo lên cái cây cao, ngồi trên cái chạc, lấy túi rượu ra uống.
Về phần trong thôn trang thi thoảng truyền ra tiếng phụ nhân khóc lóc, hoặc tiếng cười khoái trà, hắn đều không để ý, kỳ thực từ đầu tới cuối, thủ lĩnh hắn đều bị đám người này kéo theo làm chuyện xấu.Cắn một miếng thịt hươu khô, phải ngậm trọng miệng một lúc cho nó mềm ra mới nhai nuốt được, thức ăn thô sơ làm Hàn Lăng Sơn nhớ tới món mỳ dưa chua thịt lợn ở huyện Lam Điền, thứ đó nếu rảnh rỗi hắn có thể ăn cả nồi, khi có việc hắn càng ăn nhiều hơn.Nếu hắn tính ngày không sai thì trận tuyết đầu mùa ở thư viện đã rơi rồi, hàng năm mỗi lúc như thế thư viện sẽ mổ lợn.Nuôi lợn là truyền thống của thư viện Ngọc Sơn, lợn ở đó kỳ thực đều là con cháu của con lợn rừng mẹ của Vân thị, một số sinh ra thành lợn rừng, một số thì không, lười biếng chẳng muốn đi kiếm ăn, chỉ đợi trù tử của thư viện Ngọc