Vân Chiêu chép miệng, thôi thì để Tiền Đa Đa gánh hộ y mối lo này cũng tốt, dù rằng việc nàng làm không xuất phát từ mục đích muốn tốt cho đám muội tử của y, nhưng chuyện nàng làm không thể có kết quả kém được.Cho tới bây giờ huyện Lam Điền vẫn mang đậm tính chất gia thiên hạ.Có câu chí sĩ thiên hạ nhiều như cá diếc qua sông, Vân Chiêu thì luôn thích dùng cá trong ao nhà mình.Con người muôn hình vạn trạng, sự vật luôn phát triển theo quy luật nhất định, bảy cách nhìn người của Gia Cát Lượng quá phiến diện, không thể dùng, dùng tư tưởng của mình vũ trang cho nhân tài của mình mới là bộ hạ tốt nhất.Cách dùng người cứ có tài là dùng của Tào Tháo cũng không thích hợp, phương pháp đó chỉ có thể duy trì ở đời ông ta, khi ông ta chết rồi, đám bộ hạ không tan đàn xẻ nghé thì tự tung tự tác.Vân Chiêu khi dùng người cơ bản dùng người quen.Mặc dù có chút o bế người thân, song Vân Chiêu vẫn kiên trì làm thế, vì y từng một thời tuổi trẻ tích cực xốc nổi, bị lãnh đạo dội cho gáo nước lạnh :" Tôi còn chẳng biết cậu, cậu bảo tôi trọng dụng cậu, chẳng phải làm khó tôi à? So với dùng cậu, vì sao tôi không dùng người suốt ngày ở quanh mình, người mà tôi hiểu rõ hơn.
Đó không phải là tôi có lòng riêng, mà là người muốn tiến bộ không nỗ lực, cậu không biểu hiện ra với tôi để tôi biết cậu là ai, vì sao tôi đề bạt cậu?"Những lời đó Vân Chiêu ghi nhớ rất kỹ, bởi vì sau đó y rất tích cực thể hiện với lãnh đạo, rồi được lãnh đạo đưa xuống nông thôn làm cán bộ cứu đói giảm nghèo ...!Lãnh đạo cho rằng, tài năng của y chính là ở đó.Khi ấy Vân Chiêu không biết sở trường của mình ở đâu, dù sao bình thường nhìn cấp trên thao tác, cảm thấy làm quan cũng chỉ đến thế, dễ ấy mà.
Khi được độc lập quản lý một cái thôn nghèo mới phát hiện khó khăn thế nào.Đầu thì trống rỗng, nhưng phải đối diện với ánh mắt tha thiết hoặc khinh bỉ của thôn dân, hào tình tráng chí thường ngày có thể chọc thủng trời khi đó chỉ nghĩ tới hai chữ ...!Chạy mau.Khi y tuyệt vọng nhất thì lãnh đạo tới, trước tiên là chửi bới một hồi, làm thôn dân cho rằng ông ta là quan viên lớn lắm, là quan lớn kiểu có thể dễ dàng chém đầu cả nhà ai không dám nghe lời, sau đó đá đít Vân Chiêu sai y dẫn thôn dân rỡ hàng trên xe xuống, rồi nhất ngôn cửu đỉnh tuyên bố, toàn bộ đất trống phải đem trồng tỏi.Rồi năm đó tỏi được giá thắng lớn.Thế là Vân Chiêu phục lãnh đạo sát đất, đến một ngày lãnh đạo uống say khoác vai y cười ngặt ngoẽo, có quỷ mới biết tỏi được giá như thế, ông ta chỉ biết trồng tỏi dễ giữ vốn, có không bán được cũng chẳng sao, nhờ cấp trên hỗ trợ, mỗi công vụ viên mua chục cân tỏi về nhà là xong việc.Thế là Vân Chiêu hiểu tại sao khi phát lương thi thoảng chính phủ lại phát mấy thứ kỳ quái chẳng hiểu liên quan gì, té ra toàn là sản phẩm thoát nghèo thất bại của quan viên.Đôi khi gặp vận thế thôi, người dân có tiền rồi thì sau này làm việc dễ hơn nhiều, cho dù thất bại cũng tốt hơn trồng lúa mạch ở vùng đại tây bắc không thích hợp trồng lương thực quy mô lớn này.Khi tới Đại Minh, Vân Chiêu rõ ràng có một ưu thế hơn lãnh đạo của mình, đó là y không cần ăn may để gặp vận, vì y biết xã hội sẽ phát triển theo phương hướng nào.Thế nên y có thành công bước đầu làm danh vọng lên mãi, tới mức muốn bảo bách tính trồng mạch thì trồng mạch, bảo họ trồng tỏi là trồng tỏi.Vì mỗi quyết sách của y chưa từng làm người ta thất vọng, để người đi theo y luôn nhìn thấy ánh sáng thắng lợi, đồng thời vững tin mỗi chuyện mình làm là chính xác, nên họ nguyện vì thế mà đầu rơi máu chảy.Van Chiêu ký quyết định đẩy mạnh phát triển thủy quân Động Đình, cảm khái: “ Trường Giang là một vấn đề lớn.”Dương Hùng rất hiểu ý mang thủy đồ Giang Nam tới, khéo léo nịnh bợ: “ Nam thuyền bắc mã, chúng ta muốn có đủ uy hiếp với phương nam thì phải có thủy quân đủ cường đại.
Ti chức thực sự phục sát đất tầm nhìn của huyện tôn, trên biển chúng ta có Hàn Tú Phân, Trịnh Chi Long nếu ở Đại Hồ có thủy quân, vậy chúng ta ta chỉ cần đợi thủy quân trưởng, sẽ thành thế hợp vây với Giang Nam.”Chuyện này thì Vân Chiêu gặp vận thật, ai ngờ Hàn Tú Phân đột nhiên giở quẻ không đàng