Viu!Đúng lúc này một mũi tên trong đám đông bay ra, mang theo tiếng rít xé gió bắn trúng mi tâm Từ Tử Đồng, vẫn còn đà xuyên thấu não hắn.
Từ Tử Đồng hai mắt tròn xe, uỳnh một cái ngã vật xuống đất.
Sử Khả Pháp đầu óc ong ong như chuông gõ bên tai, đại đường rơi vào im lặng trong tích tắc, sau đó có tên gia nô Từ thị rú lên rùng rợn:” Bắt thích khách, tiểu công gia bị giết rồi.
”Mấy nam nữ thợ săn từ trong đám đông rút các loại vũ khí hô hào:” Tay cầm cương đao cửu thập cửu, giết sạch cẩu quan mới dừng tay.
”Bách tính la hét chạy tán loạn, tạo thành khung cảnh hỗn loạn cực độ.
Đám thợ săn đeo khăn đỏ thân thủ ghê gớm, chém giết gia nô Từ thị và nha dịch dễ như không.
Trong đó có một nữ tử vóc dáng cao ráo mặc võ phục bó sát người màu đỏ rực cực kỳ bắt mắt, hai tay cầm hai thanh đoản mâu cực kỳ hung dữ, đoản mâu trong tay nàng chẳng khác gì rồng bay, hàn quang lướt tới đâu, máu bắn tới đó, thoáng cái giết xuyên đám đông tới đại đường.
Sử Khả Pháp vừa có được tự do vươn tay bắt nữ tử, nhưng bị nàng đạp một cái vào ngực, lão đảo ngã ra sau, vừa bò dậy liền bị hai cánh tay ấn xuống.
Vừa quay đầu nhìn thì ra là Trương Phong, hắn ôm lấy Sử Khả Pháp, thừa lúc hỗn loạn lăn khỏi đại đường.
“ Bắt lấy bọn chúng.
” Sử Khả Pháp vẫn còn tranh thủ hô:Trương Phong ấn ông ta xuống, nhắc:” Thái tổ Đại Minh xuất thân từ quân khăn đỏ đó.
”Sử Khả Pháp giận giữ nhìn mấy người ăn mặc kiểu thợ săn chén giết như thái rau, lòng như lửa đốt, nhưng không sao tiến lên được.
Đám Hạ Duân Di, Trần Tử Long, Đàm Bá Minh đều thoát được khỏi sự khống chế của đám gia nô Từ thị, nhưng không ai lên ngăn cản đám quân khăn đỏ, thậm chí còn chặn sương phòng, không cho thư lại ra.
Nữ tặc giết vào công đường chặt đầu Từ Tử Đồng, giơ lên hô to:” Hôm nay báo thù cho Tiểu Minh vương.
”Hô xong chân thoăn thoắt chạy mấy bước dẫm lên giả sơn, nhảy qua tường cao, đám thợ săn học theo, chẳng mấy chốc biến mất.
Đám người đó đến bất ngờ mà đi cũng nhanh, để lại cảnh tượng máu me.
“ Trời khiển ma quân giết bất bình, người bất bình giết người bất bình, người bất bình giết kẻ bất bình, giết hết bất bình mới thái bình.
” Sử Khả Pháp lẩm bẩm đọc câu vè, đi vòng quanh thi thể Từ Tử Đồng, nói với Trương Phong:” Thái tổ Chu Nguyên Chương năm xưa đúng là xuất thân từ quân khăn đỏ, nhưng thái tổ chính là phản đồ lớn nhất của quân khăn đỏ, người giết quân khăn đỏ nhiều nhất là thái tổ.
”“ Ai ai cũng nói năm xưa thái tổ giết người quá nhiều, nhưng không biết nguyên nhân thực sự thái tổ thanh trừng cựu thần tòng long Hồ Duy Dung, Lam Ngọc.
”Đoạn lịch sử đó thì không cần Sử Khả Pháp phải kể, Trương Phong đâu có lạ gì, Tiểu Minh vương Hàn Lâm chết vì lật thuyền, có phải Chu Nguyên Chương hạ lệnh giết hay không thì không nói, nhưng hậu quả thì Chu Nguyên Chương thực sự gánh rồi, khiến Chu Nguyên Chương cùng Trần Hữu Lượng, Minh Ngọc Trân, Trương Sĩ Thành của quân khăn đỏ trở mặt thành thù, trận chiến hung hiểm nhất là quyết chiến với Trần Hữu Lượng ở hồ Bà Dương.
Trận đó Chu Nguyên Chương lấy ít thằng nhiều, giết Trần Hữu Lượng máu chảy thành sông, hồ Bà Dương biến thành màu đỏ, dân quanh đó mấy năm không dám ăn cá.
Trong trận chiến đó Chu Nguyên Chương may mắn giết được Trần Hữu Lượng mới xoay chuyển được thế yếu, trong chiến dịch thôn tính quân khăn đỏ dần dần thành đội quân mạnh nhất, tiêu diệt Trương Sĩ Thành, Phương Quốc Trân.
Chu Nguyên Chương trừng phạt cựu bộ của họ bằng thủ đoạn tàn khốc nhất, nhưng ẩn họa chưa bao giờ dứt.
Nông phu, lục lâm, đạo tặc phản loạn không ngừng, Chu Nguyên Chương lên ngôi, người đọc sách không muốn vào triều làm quan, cho rằng đó là khuất mình dưới hảo hán lục lâm, là sỉ nhục.
Khi đó Đại Minh do đám người nhận không ra nổi mặt chữ chưởng quản, mặc dù triều đình cũng có bậc trí sĩ tài hoa, song chỉ như chén nước dập lửa, chẳng ích gì.
Thiên hạ mới bình định, muôn việc bộn bề, bách tính đói kém, Chu Nguyên Chương lòng như lửa đốt lại chẳng thể xoay chuyển càn khôn, đành đợi nguyên khí thiên hạ dần khôi phục.
Cho tới khi Chu Nguyên Chương mở khoa thi chọn hiền tài, tệ nạn lại bộc phát, thừa tướng Hồ Duy Dung lớn mạnh, Lam Ngọc kiêu ngạo, Chu Nguyên Chương giơ đồ đao lên, chém giết tàn độc vô tiền khoáng hậu.
Đại ý Sử Khả Pháp nhắc tới vụ việc này