Một tên du kỵ y phục mỏng manh run rẩy đi vào sơn cốc, răng va vào nhâu cầm cập dùng tiếng Quan Trung hô: “ Sấm vương mời đại đầu lĩnh uống rượu đánh cờ dưới núi vào giờ ngọ.
”Nói xong nhắm mắt chờ chết.
“ Thưởng! “ Vân Chiêu ngồi dựa vào cửa sổ đọc sách hô:Tức thì có thanh y nữ tỳ đi ra mời tiểu binh kia tới dưới mái hiên ăn cơm, cơm nước có đậu hũ, canh rau, thậm chí có cả miến, nồi nước sôi ùng ục, ghé bên cạnh là bầu rượu hâm nóng.
“ Thưởng cho ta à? “ Tiểu binh tối đa chỉ 15, 16 nuốt nước bọt, mắt đảo tròn nhìn nữ tử mặt mày thanh tú, không dám tới ăn:“ Kém cỏi.
“ Thanh y nữ tỳ không ngại nam nữ khác biệt, ấn tên tiểu binh đáng thương đó xuống ghế: “ Nhà ở Du Lâm hay Duyên An?”Tiểu binh thèm lắm, muốn ăn ngay, thức ăn trông sạch sẽ làm hắn đưa bàn tay cáu bẩn ra hết sức xấu hổ, cười ngượng nắm tuyết cọ tay: “ Duyên An.
”“ Trong nhà còn ai không? “ Một thanh y nữ tỳ khác tuổi còn nhỏ đi ra nướng bánh bên bếp hỏi:“ Khi ta đi thì ruộng hạn không mọc nổi cỏ, trong nhà có hai ca ca, một tẩu tử và cha mẹ, một năm rồi, giờ không biết còn sống không?”“ Nếu là một năm thì còn sống đấy, giờ thì đi Ninh Hạ hết rồi, ở đó có nước, quan phủ cho đất, trâu cày, hạt giống, năm sau là sống được.
”Thanh y nữ tỳ tuổi nhiều hơn thấy tên tiểu binh nhìn thức ăn muốn lồi cả ra rồi, đánh tiểu nha đầu nghịch ngợm, lấy đũa nhét vào tay hắn: “ Ăn đi.
”Tiểu binh cười với hai nữ tử có khẩu âm giống mình, sau đó ăn hết sức hung mãnh ! Cái bánh nướng nặng một cân, cả nồi canh bị hắn ăn không còn chút gì, nước canh cũng bị hắn húp cho sạch, chỉ riêng bầu rượu là hắn không động vào.
“ Biết ngươi ăn chưa no, nhưng mà không thể ăn thêm nữa, nếu không bụng ngươi sẽ bục ra, ngồi im đó một lúc rồi hẵng đi.
”Tiểu binh ngồi bệt dưới đất không nhúc nhích được nữa, ợ một hơi thật dài mới xoay đầu sang: “ Tỷ tỷ, sao cha mẹ ta lại đi Ninh Hạ?”Nữ tử nhiều tuổi hơn ném cho hắn một cái áo bông cũ: “ Nơi đấy sáu năm rồi chưa mưa, sống sao được nữa, không đi thì chết à? Chỉ cần ngươi nhớ tên cha mẹ, tới trấn Ninh Hạ tìm, thế nào cũng tìm thấy.
”Tiểu binh mặc áo bông lên, toàn thân ấm áp hơn nhiều, thế là nước mắt không biết làm sao chảy dài, lau không hết.
“ Quan Trung là nơi tốt nhất trên đời, ngươi chạy linh tinh làm gì?” Tiểu nha đầu ôm gối ngồi dưới hiên, tò mò nhìn đồng hương bẩn thỉu:“ Không có cái ăn.
”“ Hả? Sao lại không có cái ăn? Lương thực nhà ta nhiều không ăn hết, lúc đi có hai bao kê bị chuột cắn tan nát, không ăn được đem nuôi lợn, bị cha ta đánh cho một trận, mắng bà nương bại gia.
”Ba người ríu rít ngồi quanh bếp lò tán gẫu, mắt thấy tuyết lại sắp rơi, trời có vẻ đã muộn, tiểu binh rối rít đứng dậy:” Ta phải đi thôi, về muộn sẽ bị chặt đầu.
”Thanh y nữ tỳ lại lấy ra thêm mấy cái bánh kê nhét cho tên tiểu binh, tiểu nha đầu lục túi móc ra nắm kẹo xanh đỏ cho hết.
Tiểu binh đi rất chậm, chậm như đeo đá vào chân, leo lên ngựa, ngựa vừa đi một bước hắn òa khóc, quay đầu nói với thanh y nữ tỳ:” Tỷ tỷ, ta không về có được không?”Tiểu nha đầu đanh đá chống tay:” Không thích thì ở lại đây, đám tặc khấu còn dám tìm thiếu gia ta đòi người sao?”Tiểu binh ra sức lau nước mắt:” Ta còn có vài huynh đệ ở bên kia, muốn dẫn họ tới.
”Thanh y nữ tỳ lắc đầu: “ Đừng làm chuyện đó, muốn về nhà thì tự biết đường về, không muốn về cố kéo họ theo sẽ hại ngươi, ngươi ở lại thì ở, chuyện ai người đấy làm.
”Tiểu binh do dự một lúc nhảy xuống ngựa:” Ta ở lại.
”Tiểu nha đầu vui lắm, chạy đi đẩy vai Vân Dương đang ngồi ngủ gật:” Ta bắt sống được một tên tiểu binh, nướng cho ta một củ khoai.
”Vân Dương không thèm mở mắt, kéo lại áo choàng:” Cút đi.
”Tiểu nha đầu bĩu môi dứ dữ nắm đấm chạy đi.
Dương Hùng chứng kiến toàn bộ chuyện này, mắt sáng lên:” Chuyện này có thể lợi dụng đấy, ngươi nghĩ nếu hai quân đối lũy, chúng ta hô khẩu hiệu người Quan Trung nên về Quan Trung, ngươi thấy sao?”“ Ngươi thực sự muốn làm trò hèn hạ đó à?”“ Binh bất yếm trá, đã đánh nhau rồi thì còn ngại gì thủ đoạn nữa.
”Vân Dương bực mình, bắt đầu nướng khoai cho tiểu nha đầu kia :” Đánh nhau là chuyện của ta, ngươi nên nghĩ làm sao bảo vệ an toàn cho huyện tôn ấy.
”Ngày hôm sau Vân Chiêu đúng như hẹn tới dưới lá cờ lợn rừng kia, ở đó đã có người dựng lán, bên trong đốt lửa rất to, dù ngoài gió lạnh gào thét, ở đây vẫn coi là ấm áp.
Vân Chiêu