Đối với những đạo lý mà Vân Chiêu nói ra, Lý Hồng Cơ hết sức xem thường:” Ta không hiểu mấy trò gian xảo của đám đọc sách các ngươi, cũng không biết quân vương tử xã tắc là gì, ta chỉ biết, kẻ nào không cho ta sống, ta không cho kẻ đó sống.”Vân Chiêu lắc đầu:” Khi ngươi làm bưu sai nói câu này thì rất có lý, nhưng giờ ngươi là Sấm vương vẫn nói câu này thì cực kỳ không ổn rồi.”Lý Hồng Cơ giọng mỉa mai:” Khi ta làm bưu sai giết ba tên cử nhân lão gia, làm Sấm vương ta giết cử nhân không đếm xuể, ta là hảo hán lục lâm, thích giết quan tạo phản đấy, ngươi làm gì được ta.”“ Khi tổ tiên ta dùng cân lớn cân vàng, lấy bát to uống rượu thì chẳng biết tổ tiên ngươi ở đâu, thế nên ở trước mặt ta đừng mở miệng xưng hảo hán lục lâm.
Nếu ngươi thấy nắm đấm ai to hơn người đó có lý thì chúng ta về dàn trận, xem xem kỵ binh ngươi lợi hại hay là hảo hán Quan Trung ta giết tặc khấu như cắt cỏ.
Đánh nhau xong rồi chúng ta nói chuyện tiếp.” Vân Chiêu bắt đầu mất kiên nhẫn, nói chuyện với tên này như nước đổ đầu vịt vậy:Lý Hồng Cơ lạnh lùng nhếch mép:” Ta biết ngươi không muốn đánh nhau với ta, mấy năm qua tuy chúng ta va chạm không ít trận đánh nhỏ, nhưng ngươi luôn kiềm chế không để biến thành cuộc chiến quy mô.
Cho nên ta muốn biết, lần này ngươi cố ý ngăn ta vì cái gì?”“ Vì Liêu Đông, nếu ngươi chiếm Hà Nam, phong tỏa Lạc Dương, Khai Phong, vậy thì thủy vận Đại Vận Hà sẽ bị ngươi chặt đứt.
Như thế lương thảo từ đông nam vận chuyển tới Thuận Thiên Phủ qua Đại Vận Hà sẽ bị bế tắc.”“ Hoàng đế cùng đường sẽ rời đô về phía nam, Liêu Đông sẽ bị vứt bỏ, lúc đó không có tầng tầng quan ải ngăn cản, đại quân Kiến Nô sẽ ào ạt nam hạ, phía bắc Trường Giang sẽ thành nơi chiến mã Kiến Nô tung hoành.
Nên ta không để ngươi chiếm Khai Phong, Lạc Dương năm nay được.” Vân Chiêu chìa tay ra, Vân Dương đang nướng khoai lấy trong túi thần của hắn ra tệp văn thư dày, Vân Chiêu nhận lấy vỗ vào tay Lý Hồng Cơ:” Làm quen với kẻ địch mới của chúng ta đi.”Lý Hồng Cơ cười lớn gạt văn thư ra, không thèm xem:” Vì sao không cho ta lấy trong năm nay.”“ Vì ta có bố trí trên thảo nguyên chưa chuẩn bị xong, đợi ta chuẩn bị xong rồi thì tùy ngươi.”“ Ngươi tự lo cho mình đi, ngươi suốt ngày tính toán cho hoàng đế, không biết vỗ mông ngựa vỗ phải móng ngựa rồi, hoàng đế thậm chí phái người tới muốn hợp tác cùng kẻ có thù không đội trời chung như ta, diệt huyện Lam Điền.
Gia gia nể mặt chúng ta năm xưa còn có chút tình nghĩa, đang nghĩ xem có nên đánh huyện Lam Điền không, ngươi lại cứ luôn đối đầu với ta, xem ra ta phải tới huyện Lam Điền một chuyến, xem nơi đó giàu có thành thế nào rồi.”Vân Chiêu mắt như muốn tóe lửa quát:” Vân Dương.”Vân Dương nghe vậy lấy trong lòng ra quả hỏa pháo lớn, châm lửa một cái, chỉ thấy quả pháo rít một tiếng lớn bay vút lên trời, rồi bùng nổ thành của cầu lửa màu cam trên bầu trời xám xịt.Tiếp ngay đó tiếng uỳnh uỳnh như sấm rền cách đó một dặm truyền tới, trên bầu trời những quả cầu sắt đen xì xì như từ trong mây bay ra, rơi xuống khoảng trống cách ngọn núi mấy trăm trượng, quả cầu sắt nổ tung, mặt đất rung chuyển, khói đen kèm ánh lửa đỏ bao phủ cả một vùng.“ Tới đi, gia gia ngứa mắt với đám chân bùn các ngươi lâu lắm rồi, toàn những kẻ chẳng biết cái chó má gì, miệng hô cứu bách tính nhưng chỉ giỏi giết người, thích mở mồm nói đạo lý, đầu toàn cứt chó lại xưng anh hùng hảo hán.
Hảo hán cái con mẹ ngươi, không dùng đầu các ngươi mà nghĩ xem, các ngươi chém giết hết sạch rồi thì ai được lợi?” Vân Chiêu vỗ tay vịn ghế chỉ Lý Hồng Cơ, mặt mày hung tợn, nếu không phải không đánh được người ta thì y thực sự muốn bóp ch3t tên khốn này cho xong:Lý Hồng Cơ đối diện với một màn hỏa pháo oanh kích kinh thiên động địa ấy, mí mặt chẳng thèm giật một cái, chẳng những không sợ mà còn rống lên với Vân Chiêu:” Mẹ ta xương nát rồi, ngược lại nghe nói mẹ ngươi xinh đẹp như hoa, chúng ta chia nhau ra hành sự nhé?”Vân Chiêu tức lắm, đứng bật dậy cheng một tiếng rút kiếm ra, cách đống lửa chém Lý Hồng Cơ, Lý Hồng Cơ rút đao, chắn bảo kiếm căn bản không đủ tầm chém tới mình.Vân Dương ngồi bên đống lửa, nghiêng đầu tránh mũi đao kiếm cách mình chưa tới một thước, bực mình: “ Các ngươi không nói chuyện cho tử tế được à?”Lưu Tông Mẫn cũng đã bước vào lán, mắt đảo trái phải, không ra tay vội.Không ai thực sự muốn ra tay, hai người bực tức quay về chỗ, một uống rượu, một uống trà.Vân Dương nhún vai nói với Lưu Tông Mẫn:” Chuyện của họ, chúng ta đừng xen vào thì hơn.”Lưu Tông Mẫn gằn giọng:” Chỉ cần đầu lĩnh của ngươi không dùng tới hỏa khí, mỗ sẽ khoanh tay ngồi nhìn.”Đã đối thoại thì