Sự phồn thịnh của Hách Đồ A Lạp hoàn toàn khác Thịnh Kinh, nơi này làm ăn nguyên thủy hơn, đơn giản hơn.Da thú đều là mới lột từ trên người dã thú xuống chưa lâu, vẫn còn dính máu, thứ quý như nhân sâm còn chất đống trên mặt đất như củ cải để người ta mặc cả, thi thoảng còn có mấy kẻ bán chim cắt, đặt chim cắt đã huấn luyện tốt trên cánh tay, không ngừng chào mời thương cổ.Thế nhưng hôm nay bắt mắt nhất chắc chắn là đoàn người Tô Hợp Thái.Khi bọn họ lùa 386 dã nhân vào thành Hách Đồ A Lạp liền được lính thủ vệ chào đón bằng những tiếng hò reo hết sức nồng nhiệt.So với những thứ hàng hóa khác, đám dã nhân sắp thành phi giáp nhân này mới là thứ hàng hóa quý giá mà người Kiến Châu thiếu nhất.Vừa mới vào thành đã có mười mấy người bộ dạng quản gia tới hỏi giá cả, đều bị Lão A Cổ cười từ chối hết, chỉ nói hàng hóa tốt nhất chỉ có thể bán cho người tôn quy nhất.Những quản gia kia cũng không nổi giận, càng không hề có ý ép mua ép bán, chỉ xé áo da đầy rận trên người dã nhân, xem xem đám dã nhân này có cường tráng hay không, lại bóp miệng xem răng, sau đó bàn tán rời đi.Đoàn người ở trong khách sạn lớn nhất Hách Đồ A Lạp, đám dã nhân được chưởng quầy an bài tại chuồng ngựa.Quay trở về với nơi tụ cư của người Kiến Châu, như cá bơi vào biển lớn, đám người Đa Long mượn yêu bài của Lão A Cổ tới chỗ họ thích trong thành.Tới tối, Hàn Lăng Sơn ngồi một mình ở chuồng ngựa hút thuốc, đầu thuốc chớp sáng chớp tắt chiếu đỏ mặt hắn rồi lại chìm vào bóng đêm.“ Tây Khắc Đằng huynh đệ, đợi bọn ta bán ngươi đi rồi, ngươi sẽ có được tự do.
Ta không biết chủ mua ngươi là ai, có điều nhất định là người thực lực cường đại.”“ Nếu như ngươi muốn báo thù thì đây là nơi thích hợp nhất, vô số tộc nhân của ngươi bị bán đi ở nơi này rồi trở thành nô binh, đem ra ngoài làm bia đỡ đạn, chiến tử sa trường.
Ta sẽ ở lại trong tòa thành này, xem ngươi báo thù ra sao, nếu ngươi thấy bọn ta cũng đáng chết thì cứ tới tìm.”“ Ta biết các ngươi là dũng sẽ chân chính, thế nhưng các ngươi lại không có khôi giáp chắc chắn, vũ khí sắc bén, cung tiễn tốt, may mắn là tất cả những thứ đó đều có ở dây, chỉ cần các ngươi chiếm được những nơi chế tạo vũ khí, các ngươi muốn gì cũng có.”“ Bọn chúng canh gác rất ít, cũng rất yếu, ta nghĩ với vũ lực của các ngươi đủ để phá hủy tòa thành này.
Thậm chí ta còn nghe ngóng được, có một số tộc nhân của các ngươi bị giam trong địa lao ở đây, ta không biết bao nhiêu người, các ngươi cứ bắt vài kẻ nơi này không khó hỏi ra vị trí.”Dã nhân Tây Khắc Đằng ngồi chìm hẳn trong bóng tôi, hạ thấp giọng hỏi:” Vì sao muốn giúp bọn ta?”“ Vì các ngươi sống quá khổ.”“ Vậy vì sao giết thê tử hài nhi của ta?”Hàn Lăng Sơn thở dài:” Không giết họ thì ngươi vẫn còn vui vẻ ở trong rừng làm thợ săn, rồi từng người, từng người một bị bắt đi mà các ngươi không làm gì cả, cứ trốn chui trốn nhủi mãi, các ngươi không biết tộc nhân bị bắt đi sẽ phải chịu bao nhiêu khổ nạn.”“ Các ngươi vì trốn người Kiến Châu mà phải trốn thật sâu vào trong khu rừng nguy hiểm nhất, các ngươi chẳng bao giờ đủ cái ăn, đủ cái mặc, trẻ con sinh ra toàn chết yểu vì đói rét, cuối cùng các ngươi vẫn chẳng thể thoát khỏi tay người Kiến Châu, kết cục cuối cùng vẫn là diệt tộc.
Bọn ta không tới thì cũng sẽ có người khác tới bắt các ngươi mà thôi.”“ Tây Khắc Đằng, các ngươi ở trong rừng đen quá lâu rồi, mở to mắt ra nhìn đi, tới lúc các ngươi phải vung đao lên với kẻ thù, giải cứu tộc nhân của các ngươi rồi.”“ Các ngươi vì sao lại sống như thế, các ngươi dũng cảm lương thiện như thế, vì sao lại sống khổ cực như thế, ngươi đã nghĩ vì sao chưa?”Mắt Tây Khắc Đằng lóe sáng trong bóng tối:” Nếu như ngươi sớm nói cho ta biết thì các ngươi không phải giết thê nhi của ta.”Hàn Lăng Sơn khổ sở lắc đầu:” Ta xin lỗi, Tây Khắc Đằng, anh hùng nhất định phải trải qua thống khổ mà người thường không chịu