Tây Khắc Đằng đi trước giết người, Hàn Lăng Sơn lặng lẽ bám theo sau đám dã nhân, hắn sốt ruột thay cho chúng, không nhân lúc này đốt ít phòng ốc, phân tán sự chú ý của đám Kiến Nô, lát nữa binh mã Chính Bạch kỳ tới, bọn chúng sẽ bị bao vây.Đưa tay nhặt cái đầu lâu bị đá lăn lông lốc của Đa Long, đặt lên thi thể hắn, còn kéo hai tay hắn ôm lấy cái đầu.
Đó là chuyện cuối cùng mà Hàn Lăng Sơn có thể làm cho đám huynh đệ lâm thời của mình.Sự thực chứng minh Tây Khắc Đằng đúng là thủ lĩnh không tệ, trước kia sở dĩ hắn không có chút danh tiếng nào hoàn toàn là vì bị gia đình níu kéo, giờ hắn biết bắn cả tên lửa đốt thành rồi.Mỗi một người thợ săn đều là một cung thủ giỏi.Đám huynh đệ của Hàn Lăng Sơn bị giết sạch rồi, theo như hắn đếm thì không ai thoát, Tây Khắc Đằng giết rất sạch sẽ, vì đảm bảo cho tên dã nhân này giữ được sĩ khí, Hàn Lăng Sơn nhân lúc hắn chỉ huy giết chóc thình hình từ trong bóng tối nhảy ra hướng về vị trí không gây nguy hiểm cho Tây Khắc Đằng chém xuống:” Ta phải giết tên súc sinh ngươi.”Tây Khắc Đằng bị đánh bất ngờ vẫn kịp vung trường đao dài sáu thước đón đỡ, gầm lên:” Tên súc sinh ngươi chưa trốn, tốt lắm.”Hiệu quả của hỏa tiễn rất tốt, vô số mái nhà tranh bốc cháy ngùn ngụt, vô số bóng người hỗn loạn lao ra đường la hét, ra sức lấy nước hất lên nhà mình cứu hỏa.Hàn Lăng Sơn một đòn tập kích bất thành là chạy ngay khiến Tây Khắc Đằng cuồng nộ vung trảm mã đao đuổi theo phía sau.Trảm mã đao nặng nề quét qua đâu, người ngựa đều nát bét.Tiếp ngay đó là mấy trăm tên dã nhân như dã thú nổi điên như gió lốc cuốn theo, đi tới đâu là tiếng la hét gào thét vang lên tới đó, máu đổ lênh láng ...Chạy vòng theo thành ngoài một vòng, Hàn Lăng Sơn đã mệt tới thở hồng hộc rồi mà đám dã nhân kia vẫn truy cùng đuổi tận không chịu buông tha.Phía trước có bức tường đá cao một trượng, Hàn Lăng Sơn dùng hai chùy thủ đâm vào khe đá leo lên.
Hách Đồ A Lạp thực sự là đã bình yên quá lâu, khiến cho Hàn Lăng Sơn leo lên tường thành, hét về phía cung thất "tặc binh tới rồi", bên trong lúc này mới hoảng loạn.Đứng một mình tường thành thở hổn hển, Hàn Lăng Sơn hét xuống dưới thành:” Lão bà trước của ngươi không tệ, đợi ngươi lấy lão bà mới ta lại tới tìm.”Tây Khắc Đằng nổi điên, không ngờ hắn đao trảm mã đao lên lưng, tay không leo lên tường thành, thế là Hàn Lăng Sơn lại chạy vội, để tên đó bắt được sẽ rất phiền.Thủ vệ thành trong kéo lên tường thành, Tây Khắc Đằng cũng leo lên được tường thành, phía dưới còn có thêm nhiều dã nhân leo lên, Hàn Lăng Sơn lấy ngọn đuốc ném về phía Tây Khắc Đằng, chỉ hướng cho đám thủ vệ:” Ở đây, ở đây, ngăn bọn chúng lại.”Sau đó lao đầu vào một tiễn lâu đen ngòm không người, tiếp tục leo lên đỉnh tiễn lâu, lúc này toàn bộ thành Hách Đồ A Lạp lọt vào tầm mắt.Thời tiết khô hanh, lại thêm kiến trúc khắp phòng đều bằng gỗ, mái cỏ, bắt lửa rồi là không sao cứu được nữa, khiến cho Hàn Lăng Sơn ngồi trên tiễn lâu cũng ấm áp vì gió thổi tới.Thành ngoài vậy là xong rồi.Tây Khắc Đằng đang tác chiến với đám hộ vệ càng lúc càng đông ngay dưới chân y, trảm mã đao trong tay hắn sát thương cực rộng, một bước hai đao, hơn nữa mượn lực hông vô cùng hoàn mỹ.
So với việc nói hắn vung đao, không bằng nói từng nhát đao bị ném đi, hiệu quả giống với chiến pháp mạch đao của đám lão tặc Vân thị.Đám thợ săn lại bắn tên lửa rồi, uy lực không lớn nhưng khả năng gây phá hoại vô hạn.Cung thất hai bên bắt lửa, Hàn Lăng Sơn vừa thấy hơi nóng vừa sặc khói, chui qua phía kia tiễn lâu, thuận theo tường thành trượt xuống, hai chân vừa chạm đất liền kiếm mảnh vải buộc lên mặt tránh khói, chạy về phía tẩm cung ngày nào của Nỗ Nhĩ Cáp Xích.Trăng sáng rất sáng, thêm vào cung thất bốc cháy, vì thế toàn bộ tẩm cung sáng rực như thần điện.Có người hô cứu hỏa, có người bỏ chạy, cũng có người hô hào nô tỳ cầm vũ khí chống lại, tóm lại là ai cũng bận rộn cả, chẳng ai rảnh để ý tới sự tồn tại của Hàn Lăng Sơn, thế nên hắn cứ như đi dào trong cung điện cũ nát này.Tẩm cung sáng như ban ngày, bên trong còn có tiếng gõ mõ truyền ra.Hàn Lăng Sơn mỉm cười đi về phía