Thông thường Vân Chiêu cảm thấy có chuyện gì phải làm, y sẽ hạ lệnh xuống, sau đó trải qua nghiên cứu của bí thư giám, Dương Hùng sẽ đưa lên một kế hoạch khả thi, tiếp đó y chỉ cần giao cho người hoặc đội ngũ thích hợp làm nhiệm vụ này là xong.
Giống như đội ngũ ám sát Tào Hóa Thuần do Tiền Hằng chỉ huy cũng phái đi theo quy củ như thế, chỉ là lúc đi hắn vỗ ngực tự tin, rốt cuộc hơn một năm trôi qua mà nhiệm vụ chưa hoàn thành.
Mặc dù Tiền Hằng thấy có lỗi với đám thuộc hạ đi theo mình, nhưng hắn vô kế khả thi.
Nói thật cho dù là học tử thuộc ba khóa đầu của thư viện Ngọc Sơn thì bọn họ cũng chỉ toàn là người bình thường thôi, không phải ai cũng là yêu nghiệt, bọn họ sở dĩ làm được nhiệm vụ khó tin hoàn toàn là nhờ lấy mạng ra liều.
Bởi thế nên anh linh thờ trong Anh Linh cung của núi trọc đã hơn 200 người, bọn họ đều là người bình thường, đi làm chuyện không bình thường.
Tào Hóa Thuần trốn vào hoàng cung, thêm vào ông ta chỉ dùng tâm phúc của mình, hạn chế tiếp xúc với người khác một cách tối đa, sống như sư khổ hạnh, nên không cách nào tiếp cận để hoàn thành nhiệm vụ.
Nên như Tiền Hằng nói đùa, nếu xẻo một đao ở đũng [email protected] mà hoàn thành được nhiệm vụ thì hắn làm ngay, hổ thẹn do không hoàn thành nhiệm vụ còn lớn hơn biến thành thái giám.
Bây giờ lực lượng của họ chỉ có thể loanh quanh bên ngoài hoàng cung, truy lùng tiêu diệt thế lực của Tào Hóa Thuần, mong có thể dùng cách này để ép Tào Hóa Thuần rời hoàng cung đích thân đối phó với hắn.
Đáng tiếc Tào Hóa Thuần vẫn nấp trong hoàng cung không thò đầu ra.
Có điều công việc của họ cũng không vô nghĩa, nhờ họ bám sát Tào Hóa Thuần, nên bất kể ông ta có kế hoạch âm hiểm gì cũng không thực thi toàn vẹn được.
Lần này Tiền Hằng chạy tới khu vực Triều Châu là vì phát hiện ra một kẻ hợp tác với Tào Hóa Thuần ở đây, muốn đả kích lợi ích kinh tế của Tào Hóa Thuần.
Lợi ích từ mậu dịch trên biển không khác gì ăn cướp, đây mới là nguyên nhân chủ yếu Đại Minh nghiên cấm bách tính làm ăn trên biển.
Đám quan viên này dùng đủ mọi lý do đường hoàng, nào là tặc khấu, nào là ảnh hưởng tới nông nghiệp, nào là làm hỏng dân phong, để ngăn cản bất kỳ kế hoạch mở biến của triều đình, mục đích nắm hết lợi nhuận trong tập đoàn lợi ích của bọn chúng.
Năm Gia Tĩnh mậu dịch trên biển vô cùng hưng thịnh, giá tơ lụa, đồ gốm xuất khẩu tăng lên không ngừng, nhưng cống hiến cho nội phủ hoàng đế chưa tới ba thành.
Tới thời Sùng Trinh, lợi ích đem lại cho nội phủ hoàng đế chỉ còn nửa thành.
Lợi ích bị ai lấy mất rồi?Hoàng đế nghĩ rằng là do đám hải tặc tràn lan lấy mất rồi ! Đám quan viên có lợi ích tương quan cũng một mực nói thế, bọn họ bảo rằng do quan viên địa phương chấp hành cấm biển không nghiêm nên có nhiều bách tính ra biển làm hải tặc.
Vì thế lệnh cẩm biển ngày một nghiêm.
Dân gian không được ra biển, vậy thì lợi ích mậu dịch trên biển sẽ được một số kẻ lũng đoạn, mà cái gì lũng đoạn thì cũng mang lại lợi nhuận kinh người.
Tào Hóa Thuần sở dĩ có tiền có lực lượng đối phó với huyện Lam Điền là vì ông ta có lợi nhuận từ mậu dịch trên biển, nên bình thường không thèm bóc lột bách tính cùng khổ, không thèm thu nhận hối lộ, bởi vậy có thanh danh tốt.
Rất nhiều "thanh quan" xuất thân từ ven biển đông nam cũng nhờ thế mà sinh ra.
Nguyên nhân chính Hàn Lăng Sơn tới Triều Châu cũng chính là mục đích này, so với việc để những kẻ kia dùng tiền tài một cách lãng phí hoặc để trà đạp người khác, không bằng để hắn mang về huyện Lam Điền xây ít công trình thủy lợi, làm ít đường xá, hay y quán nào đó tạo phúc bách tính.
Còn về phần Tiền Thiểu Thiểu lệnh hắn giết Trịnh Chi Long thì hắn khịt mũi, xem hắn có hứng không, dù sao chỉ cần huyện Lam Điền khống chế được mậu dịch trên biển, đám Trịnh Chi Long như mụn ghẻ ngoài da.
Lần này hắn chuẩn bị liên thủ với Tiền Hằng một lần, xem xem có nhổ được chuyện làm ăn trên biết của Tào Hóa Thuần hay không?Kế hoạch là, Cẩm Y Vệ xuống dốc cùng Trịnh Chi Long tranh quyền khống chế mậu dịch trên biển.
Hắn muốn đuổi thế lực Trịnh Chi Long