Chập tối về nhà, Vân Chiêu nhìn cơm tối Tiền Đa Đa an bài mà thở dài, cúi đầu ăn.
Tiền Đa Đa gắp cái chân giò lớn đặt vào bát trượng phu, thấy y cúi đầu lầm lũi ăn không nói không rằng, cười báo: “ Hôm nay Vân Hiển biết chạy rồi.
”Vân Chiêu ngẩng đầu nhìn tiểu nhi tử nước dãi ròng ròng liền lấy miếng xương to nhất gỡ thịt, để lại ít thịt đặt vào bát cho con gặm, rồi lấy thịt mềm gỡ ra đặt vào bát Vân Chương, xoa đầu hai đứa con, tiếp tục cúi đầu ăn.
Phùng Anh vớt trong bát một ít sò cho vào bát Vân Chiêu, mặc dù thi thoảng do do chính sự ảnh hưởng, tâm trạng Vân Chiêu cũng không tốt, nhưng ít thấy y trầm mặc như vậy: “ Hôm nay phu quân làm sao thế?”Vân Chiêu nhìn hai cái bát lớn trên bàn, gắp hai miếng thịt kho cho vào bát Phùng Anh và Tiền Đa Đa, đột nhiên hỏi: “Các nàng nói xem, nhà ta có phải sống đơn giản quá không?”Phùng Anh chớp chớp mắt không hiểu ý y: “ Cơn nước thế này với thiếp là tốt lắm rồi, rất thiếp thích.
”Tiền Đa Đa thì biết nhiều hơn, phì cười:” Chàng quan tâm ngoài kia nói làm gì, ăn cho thoải mái mới là cho mình, tại chàng không thích ăn ngào ngư tổ yến gì đó, nếu không thiếp nấu cho chàng ăn, nhà ta muốn xa xỉ còn khó à.
”“ Thời gian tới nàng chịu mời khách tới nhà ta một chút, chủ yếu là Tần vương phi với đáp quý phụ ấy, cho bọn họ biết nhà ta ăn thế nào, tránh bọn họ ăn một bữa ngon cũng nơm nớp lo sợ, đám khốn kiếp kia đúng là tạo nghiệt mà.
“ Vân Chiêu thở dài, bây giờ mỗi hành vi, mỗi lời nói của Vân Chiêu không còn đại biểu cho cá nhân y nữa, có vô số người săm soi thậm chí suy đoán hoặc tưởng tượng ra hàm ý sâu xa từ trong việc làm bình thường nhất của y:Trước nay Vân Chiêu cố gắng bình thường hóa bản thân, đề cao pháp luật, chính sách, quan phủ, tổ chức chứ không phải bất kỳ cá nhân nào, rốt cuộc vẫn không tránh được tư tưởng sùng bái cá nhân.
Ăn cơm xong cả nhà tản bộ trong hoa viên, Vân Chiêu mới đem chuyện xảy ra hôm nay kể ra.
Phùng Anh cau mày, không phải chỉ là bữa ăn sao, thực sự làm quá: “ Làm thế lộ liễu quá.
”Tiền Đa Đa có suy nghĩ khác: “ Cũng không hẳn, cách thức thì nông cạn thật, nhưng hóa hay, đơn gian lại trực quan, khiến người vô tri sùng bái chàng, người có kiến thức sợ chàng.
”Chẳng phải bàn chính sự, chẳng qua chỉ là phu thê tán gẫu, chia sẻ với nhau việc làm trong ngày thôi, Vân Chiêu bế Vân Hiển lên kiệu lên vai, đưa bé này không thích bị bế úp mặt trong lòng, nó cứ thích xoay mặt ra ngoài ngó nghiêng cơ, trông vất vả hơn Vân Chương một chút: “ Ta thấy làm thế bị chí sĩ thiên hạ cười cho thì có.
”“ Chàng muốn làm hoàng đế còn sợ người khác cười à?”“ Ta thấy mình phải hơn toàn bộ hoàng đế trước kia mới phù hợp với thân phận của ta.
”Tiền Đa Đa che miệng cười khúc khích: “ Sao được, so với Tùy Văn Đế và Hiếu Tông bản triều thì chàng đã có chỗ không bằng rồi.
”Vân Chiêu liếc Tiền Đa Đa: “ Vậy nàng hi vọng ta ra ngoài làm bậy, hay là chỉ cần ta không dẫn nữ nhân khác về nhà coi là giữ thân như ngọc.
”“ Chàng cứ ứng phó được với tỷ muội bọn thiếp đi đã rồi hẵng ! Á !.
”Phùng Anh một tay bế Vân Chương, tay kia đưa ra đánh Tiền Đa Đa một cái: “ Cô là phụ nhân, nói mấy lời lưu manh không biết khéo léo một chút “à?Không ngờ Vân Chương đang học nói cười khanh khách làm liền một tràng: “ Lưu manh, lưu manh, lưu manh.
”Tiền Đa Đa trừng mắt với Phùng Anh, ý nói xem ai làm hư con kìa, hai nàng rối rít đánh trống lảng để Vân Chương quên từ không hay vừa rồi đi thì Vân Hiển cười khanh khách: “ Lưu manh, lưu manh.
”Thế là đề tài thay đổi rồi, chuyển từ quốc sự sang gia sự, chủ yếu là chuyện giáo dục con, chủ yếu là hai lão bà cãi nhau bằng âm lượng thấp tránh nhi tử nghe thấy, còn Vân Chiêu bày trò chơi để chúng quên đi.
Nhưng đến đêm khuya Vân Chiêu vẫn mất ngủ, nhìn trắng sáng ngoài cửa sổ, đột nhiên cảm giác muốn nâng chén cùng trăng uống vài chén, hôm nay cảm giác cả Tiền Đa Đa và Phùng Anh đều cố tình lảng đi, có lẽ vì quy củ cũ, nội cung không can dự chính sự.
Không nói cũng biết là Phùng Anh