Trong lúc hai nói chuyện thì tiếng gõ bàn tính cuối cùng trong phòng đã dừng lại.Một ông già ngón tay dài, mặt gày gò đi ra, đưa tờ giấy cho Dương Hùng, giọng khàn khàn:” Đây chỉ là tính toán trên giấy tờ, nếu người ta dùng thủ đoạn thương cổ bình thường thì phần thắng của chúng ta là bảy phần, nếu người có quyền can dự vào sẽ sinh biến cố, thế nên ta không kiến nghị tham gia vào vụ mua bán mang tính chất đánh bạc này.”Dương Hùng đứng dậy chắp tay nhận lấy tờ giấy, hết sức lễ độ: “ Đa tạ Đồng lão chỉ điểm.”“ Thương chiến không nhân từ hơn chiến trường đâu, các ngươi cần có nhận thức tỉnh táo.
“ Ông già được gọi là Đồng lão không đánh giá cao người xuất thân thế gia thư hương như Dương Hùng, Trương Phong hiểu hết mức độ tàn khốc trên thương trường: “ Nếu các ngươi dứt khoát muốn làm chuyện này thì nên tới thương khoa ở thư viện Ngọc Sơn, ở đó có vài đứa đệ tử năm thứ năm của ta có thể dùng được, xin huyện tôn cho tới Ứng Thiên Phủ giúp các ngươi.”Nói rồi đi vào trong phòng.Dương Hùng vội chắp tay cảm tạ.Đồng lão vốn là người đọc sách, vì gia đạo sa sút không thể tiếp tục đi học, cho nên giữ chừng bỏ bút nghiên đi kinh thương, có được thành tựu không hề tệ, là cự thương có tiếng một vùng Thiểm Bắc.Đáng tiếc tặc khấu nổi dậy, ông ta lần nữa trắng tay, sau đó lưu lạc tới huyện Lam Điền, nhờ có chút tích góp nên mở cửa hiệu nhỏ, định bụng sống bình yên cho hết phần đời còn lại.Sau này Vân Chiêu biết chuyện đích thân mời Đồng lão tới thư viện dạy học, Đồng lão lúc đó lòng nguội lạnh, nên Vân Chiêu phải tam cố thảo lư mới mời được ông về đứng đầu thương khoa.Khi ấy có không ít tiếng nói phản đối, cho rằng thư viện Ngọc Sơn là danh môn, sao lại đưa thương cổ thối mùi tiền vào, không chỉ học sinh phản đối cả tiên sinh cũng phản đối, Vân Chiêu vẫn kiên quyết làm theo ý mình.Mặc dù bây giờ nhiều người phải thừa nhận khi đó Vân Chiêu rất có nhãn quang, nhưng định kiến về thương khoa không thay đổi là bao, chẳng qua là sợ uy Vân Chiêu nên không dám nói ra mà thôi.Dương Hùng về bàn xem lại tờ giấy Đồng lão đưa cho họ, sau đó giao Trương Phong: “ Bảy mươi ba vạn gánh lương, có điều nói trước là không thể thiếu bạc, đồng thời vì hành động của các ngươi, huyện tổn thất hai thành, tương lai các ngươi phải bù lại.
Ngươi chắc muốn tiến hành kế hoạch này chứ?Trương Phong hít sâu một hơi: “ Nguyện lấy chết báo đáp.”Dương Hùng thu lại tờ giấy: “ Xác ngươi bán được mấy đồng?”Trương Phong cắn răng nói lại: “ Toàn lực ứng phó.”Từ đầu tới cuối Trương Phong chỉ gặp Vân Chiêu đúng một lần trong hội nghị nhỏ để báo cáo tình hình ở phương nam.Vân Chiêu sau nghe xong chỉ nói các cơ cấu phía dưới nghiên cứu tính khả thi, nếu thích hợp thì cho phép Trương Phong thực hiện kế hoạch đó.Lúc này hệ thống nội chính của huyện Lam Điền đã tương đối hoàn thiện, rất nhiều việc tự có quy trình riêng, thậm chí không cần tới ý kiến của Vân Chiêu, kế hoạch lần này của Trương Phong nếu không xảy ra sự cố gì thì Vân Chiêu sẽ chỉ nghe thấy chuyện này đúng một lần nữa khi có văn thư báo cáo kết quả mà thôi.Huyện Lam Điền lúc này coi trọng nhất là trình tự và kỷ luật.Vân Chiêu muốn gieo hạt giống kỷ luật vào trong lòng tất cả người dân huyện Lam Điền, vì thế y không ngại chia tách xé nhỏ cường đạo Vân thị hùng mạnh, vì đám người này là thứ chống lại kỷ luật lớn nhất.Muốn đám đạo phỉ này không phẫn nộ vì bị bài trừ khỏi hệ thống Vân thị, Vân Chiêu tăng cường huấn luyện con cháu của họ, đồng thời thu nhận vào trong hộ vệ của mình.Còn về những tên đạo phỉ thế hệ trước thì bỏ vũ khí xuống thành nông phu, những người này Vân Chiêu tới nay vẫn cố gắng dùng gia pháp ước thúc, hiệu quả không phải lúc nào cũng tốt.Hôm nay Vân Chiêu đi tới Thang Cốc xử lý một đám người làm trái gia pháp Vân thị, đây là bước cuối cùng chỉnh đốn luật pháp huyện Lam Điền.Khi ra ngoài Tiền Đa Đa nhỏ giọng nói với Vân Chiêu, hãy nhân từ với những người này nhưng bị Phùng Anh vỗ một cái lên lưng, nghe tiếng thì vỗ