Hiện giờ huyện Lam Điền đang kiến lập binh đoàn mới, là binh đoàn Lôi Hằng, đây là binh đoàn thuần bộ binh, khác biệt rất lớn với các binh đoàn trước kia, vì nó lấy cơ sở là vũ khí do Trương Quốc Oánh phát minh.Bằng vào phát minh đó, huyện Lam Điền rốt cuộc đã có thể làm ra thứ bọn họ mong đợi từ rất lâu, đạn có gắn liền thuốc súng vào đầu đạn, có thể bắn được cả trong mưa gió, thậm chí ở dưới nước cũng bắn được.Đương nhiên, muốn trang bị cho cả binh đoàn thì vẫn cần thời gian.Không đúng, nếu nói sâu xa hơn, nền tảng quân đội không nằm ở vũ khí, vũ khí hay công nghệ chỉ là thứ diễn sinh ra trên cơ sở một xã hội phát triển thịnh vượng, nếu không chẳng khác gì xây lâu đài trên cát.Cứ cho là Vân Chiêu có công nghệ chế tác súng đời sau thì sao, không có sự giàu có của huyện Lam Điền làm điểm tựa, đánh một trận thì số đạn dược tiêu hao đủ làm y phá sản.Nói tới chính trị, nhận thức của Vân Chiêu chưa đủ sâu, nói với chiến tranh, Vân Chiêu chỉ hiểu bề ngoài.Nếu ở điều kiện tương đồng, về chính trị khả năng Vân Chiêu không bằng được Tôn Truyền Đình, Hồng Thừa Trù, còn ở mặt quân sự, Vân Chiêu càng không phải là đối thủ của đám Lý Hồng Cơ, Trương Bỉnh Trung.Song Vân Chiêu biết rõ ưu thế mình ở đâu, cho nên y đem ưu thế đó khuếch đại vô hạn.Ở mặt an dân, phú dân, toàn thiên hạ không có ai là đối thủ của Vân Chiêu.Cho nên trong tương lai huyện Lam Điền vẫn sẽ không biết mệt mỏi lấy nâng cao mức độ sinh hoạt của bách tính là chuyện trọng yếu hàng đầu.Từ thành quả lao động của bách tính có thể mở rộng vô hạn vũ trang của huyện Lam Điền.Bách tính Đại Minh yêu cầu không nhiều, thậm chí có thể nói là ít tới đáng thương.Khi bọn họ không còn chết đói nữa, họ cung phụng Vân Chiêu dẫn dắt bọn họ có cái ăn cái mặc như thần.
Khi bọn họ sống có chút dư dả, bọn họ cho rằng huyện tôn nhà mình là quan viên tốt nhất trên đời.Rồi đến khi họ đã rời xa nghèo đói, họ sẵn sàng dùng mạng bảo vệ tài sản của mình, thuận tiện dùng sinh mạng bảo vệ huyện tôn cưỡi lên đàu họ diễu võ giương oai.Mỗi năm sau vụ thu hoạch hè chính là lúc huyện Lam Điền náo nhiệt nhất, vì phú thương khắp thiên hạ tựa hồ đều kéo tới huyện Lam Điền vào lúc này.Điều này chứng tỏ rằng nạn thiếu hụt lương thực ở Đại Minh chưa được cải thiện.Năm nay Vân Chiêu chuẩn bị thừa lúc Quan Trung được mùa lớn, đả kích giá lương thực ở Giang Nam.Khi các thương nhân lương thực phát hiện giá lương thực bán buôn của huyện Lam Điền năm nay giảm những hai thành, bọn họ lập tức phát điên, vô số khoái mã ngay lập tức phóng đi bốn phương tám hướng.Vì lương thực bán buôn ở huyện Lam Điền là giao dịch từ 50 vạn gánh trở lên, còn giao dịch ít hơn 50 vạn gánh coi là giao dịch tiểu ngạch, giá không thay đổi.Làm như vậy là tránh tổn hại tới bách tính bản lương thực lẻ tẻ.Người mua có năng lực dùng bạc thanh toán 50 vạn gánh lương thực không nhiều, nhưng rõ ràng Ứng Thiên Phủ có người mua như thế.Năm nay Sử Khả Pháp gặp phải một vấn đề rất nghiêm trọng, đó là đám huân quý Nam Kinh thống nhất đóng kho lương, dùng bạc để đóng thuế.Lương thực dư thừa ở các tiểu hộ nhỏ lẻ bị bọn họ dùng bạc trắng mua hết rồi, khiến họ không có lương thực nộp cho quan phủ, cũng chỉ nộp bạc.Nếu như là mọi năm, cách nộp thuế bằng bạc này là chuyện quan viên hạnh phúc nhất, giờ thì khác, đám huân quý dám khẳng định, dù Sử Khả Pháp có nhiều bạc tới mấy cũng chẳng lấy đâu ra lương thực, dùng đế hoàn thành phân ngạch quân lương mà triều đình cần.Lương thực ở phụ cận Ứng Thiên Phủ đa phần nắm trong tay bọn chúng, cho Sử Khả Pháp chút bạc, nhưng bọn chúng có thể đẩy cao giá lương, thu về bội phần.Bọn chúng cho rằng, tới tháng 9 mà Sử Khả Pháp vẫn còn chưa gom đủ quân lương, đợi ông ta sẽ là một kết cục vô cùng bi thảm.Vừa có thể diệt trừ Sử Khả Pháp luôn nhắm vào bọn họ, lại có thể kiếm một khoản, đám huân quý sao có thể bỏ lỡ.Trương Phong nhạy bén phát hiện trong này tựa hồ có vụ làm ăn có thể tiến hành, nếu làm tốt còn mang tới thu nhập phong phú cho Quan Trung.Hắn không phải là nhân tài chuyên môn