Hàn Lăng Sơn ngủ một giấc thật say tận ba ngày sau hắn mới tỉnh.
Thực ra hắn vẫn muốn ngủ nữa, nhưng mà bụng đói quá.
Hắn muốn uống nước, nhưng cái bình trên đầu giường cạn rồi, chắc là lúc mơ ngủ hắn uống mất, mắt đang muốn díp lại thì bên tai thoáng nghe thấy tiếng chuông.
Là tiếng chuông báo giờ ăn của thư viện.
Cái bụng tự giác sôi ùng ục.
Hàn Lăng Sơn vuốt cái bụng dẹp lép, cảm giác hạnh phúc cứ thế sinh ra, xem ra không cần biết đi bao lâu, chỉ cần quay về thư viện, mọi cảm quan liền khôi phục như lúc còn đi học ở nơi này.
Nhìn lên giá sách, cái bát gốm đen có thể chứa nửa đấu gạo vẫn còn đó, đũa trúc, thìa gỗ đầy đủ, Hàn Lăng Sơn cười như thằng ngốc.
Vốn không định rửa mặt, cũng không định dùng bàn chải lông lợn đánh răng với nước muối, nhưng mà nếu mặc trường bào nho sĩ xanh nhạt mà mặt bóng dầu, mồm hôi thối thì không thích hợp.
Vì thế mà hắn rất miễn cưỡng đi rửa ráy, tự búi tóc cho mình, lục lọi giá sách, kiếm một cái trâm thanh ngọc gài vào.
Trên gia sách còn có bông hoa lụa, mẫu đơn xanh tím, đây là thứ mẫu đơn cực phẩm ở Trường An, mẫu đơn Ngọc Lam Điền.
Đó là trang bị ắt phải có của hắn trước kia ở thư viện.
Hắn lấy bông ngọc Lam Điền gài vào tai, lắc đầu một cái, cánh hoa lay động theo, rất phong lưu tiêu sái.
Chợt nhớ không có Từ Ngũ Tưởng, Đoàn Quốc Nhân, Trương Quốc Trụ, Tôn Quốc Tín làm nền, gài hoa này cũng vô nghĩa, gỡ hoa ra, cất lên giá.
Đột nhiên hắn hét lớn sau đó đạp cửa xông ra, chạy thục mạng, nếu không nhanh thì chỉ có cải trắng với khoai tây để ăn thôi.
Vừa ra ngoài đã nhìn thấy cảnh như đàn ngựa hoang chạy loạn.
Đám nam nữ sinh thư viện thường ngày nho nhã, lễ độ, lúc này chạy như ngựa đua, Hàn Lăng Sơn không có ý nhường nhịn gì hết, nếu không tích cực thì món ăn nổi tiếng thịt đầu heo mà mùng 5 mới có của thư viện sẽ chẳng còn dù chỉ là mẩu da.
Vốn hắn chẳng nhờ hôm nay là ngày nào, nhưng nhìn cảnh tượng quen thuộc kia, khẩu quyết mùng năm ăn đầu heo liền tự động nhảy vào đầu hắn.
Chen lấn tranh ăn à, ha ha ha, đám bi3n thái kia còn chẳng tranh nổi hắn, nói gì tới bọn chim non.
Thế là một bát mỳ, một bát cơm kê, bên trên chất đầy khoai tây thái sợi, trên nữa là thịt đầu heo mỡ màng, đũa còn cắm một cái bánh bao trắng, đó là thành quả chiến đấu của Hàn Lăng Sơn, hắn giễu võ giương oai đi trước ánh mắt ấm ức của đám tiểu sư đệ tiểu sư muội cao chưa tới nách mình.
Vốn trước cửa phòng Hàn Lăng Sơn có viên tiểu lại đợi sẵn, người này là cấp dưới của hắn, theo lệnh Vân Chiêu tới đợi sai bảo, ai dè Hàn Lăng Sơn phá cửa chạy như ăn cướp làm hắn không kịp nói gì.
Cứ tưởng có chuyện gì cấp bách, ai dè là đi tranh ăn, tiểu lại dở khóc dở cười nhìn Hàn Lăng Sơn bê cơm đặt lên cọc ăn, cẩn thận tới bên cạnh: “ Ti trưởng, cơm nước của ngài được ti chức mang tới rồi.
”Hàn Lăng Sơn ngớ ra một lúc mới nhớ hôm nọ uống rượu Vân Chiêu có nói với hắn, hắn không nhớ mình có gật đầu, chỉ là Vân Chiêu làm việc rất thô bạo, nhất là đối với đám trẻ con bọn hắn: “ Ngươi ăn đi, ta ăn cái này là được.
”Rồi cúi đầu ăn như chết đói.
Tiểu lại hết cách, đành mở hộp thức ăn, đem hai món thức ăn tinh xảo đặt lên cọc gỗ.
Ăn hết cơ kê, Hàn Lăng Sơn bê bát mỳ siêu lớn của mình, dùng đũa chỉ mặt tiểu lại: “ Triệu tập toàn bộ nhân thủ Mật điệp ti có ở Ngọc Sơn từ thập trưởng trở lên, một tuần hương sau họp ở phòng hội nghị viện nghiên cứu vũ khí.
”Một tuần hương? Tiểu lại không dám lãng phí thêm một giây phút nào nữa, vội vội vàng vàng chạy đi, vị thượng ti trong truyền thuyết này nghe nói không phải là người dễ chung sống.
Hàn Lăng Sơn ăn xong bê khay bát của mình ra kênh nước rửa, sau đó về phòng cất bát, dọn dẹp giường chiếu quét nhà.
Lần nửa rửa mặt, mở cửa ra, Mật điệp ti ti trưởng Hàn Lăng Sơn chính thức bắt đầu làm việc.
Lần này hắn sẽ khai trừ những người hắn cho là không hợp cách làm mật điệp, thanh trừng kẻ phản bối, chất vấn người thất bại, khen thưởng người thành công.
Khi Tiền Thiểu Thiểu tìm được Vân Chiêu thì y đang ăn cơm.
Lần này Tiền Thiểu Thiểu không ngồi vào bàn ăn cùng mà một mình ngồi trong góc hút thuốc.
Phùng Anh, Tiền Đa Đa nhìn thấy vậy liền biết bọn họ có chuyện công để bàn, nhanh chóng ăn xong dẫn hai đứa bé về hậu trạch.
Vân Chiêu vẫn đủng đỉnh ăn uống, tựa hồ toàn bộ tâm trí đều đặt vào