Đỗ Chí Phong chính là nhóm hạt giống đầu tiên mà Hàn Lăng Sơn gieo xuống đất khi đi khắp thiên hạ, khi đó huyện Lam Điền còn chưa đủ cường đại, Hàn Lăng Sơn lấy phương thức du học để truyền bá chủ trương của huyện Lam Điền, dọc đường vất vả giúp huyện Lam Điền mở rộng Mật điệp ti còn đang vô cùng sơ khai.Khi đó hắn còn là chàng trai đơn thuần, cho rằng chỉ cần có nhiệt tình, có nhiệt huyết là đủ.Bởi thế hành vi của Đỗ Chi Phong gây ra với Hàn Lăng Sơn mà nói là sự phản bội lý tưởng.Mặc dù lần này Vân Chiêu vì nhiều nguyên do nhượng bộ để Hàn Lăng Sơn xử trí theo cách của hắn, nhưng chuyện tương tự sẽ không cho có lần thứ hai, giết người phải để Giải Trại làm, phải để luật pháp làm.Thế nên sau khi Hàn Lăng Sơn từ Lạc Dương về, Vân Chiêu tuy không trách hắn tiền trảm hậu tấu song lệnh cho hắn đi ...!chơi.Còn đối với chuyện thanh trừng mật điệp ti, Vân Chiêu có cách khác, hắn truyền tin cho tất cả mật điệp, nếu đang phạm sai lầm thì lập tức dừng lại, nếu đã phạm sai lầm thì phải đến chỗ y tự thú.Chuyện này Vân Chiêu muốn kiểm tra xem mức độ tín nhiệm của những người đặc biệt này thế nào, nếu vẫn tín nhiệm y, sẽ có kết quả xử lý khác, nếu không, kết cục của những kẻ đó ra sao không liên quan tới y.Đúng thế, nhiệm vụ quan trọng nhất mà Vân Chiêu thấy Hàn Lăng Sơn cần làm bây giờ là thả lỏng, chứ không phải công vụ.Đáng thương cho tên đó, về nhà mới ngủ ba ngày, còn chưa cảm thụ được hết cái tốt của huyện Lam Điền đã phải đi giết huynh đệ.“ Chín bảy, chín tám, chín chín ...!Một trăm!”Hàn Lăng Sơn và Thi Lang buồn chán ngồi ở đầu đường phố đi bộ huyện thành Lam Điền đếm số xe ngựa.“ Oa, tên kia chắc phải nặng tới 300 cân chứ không đùa đâu.”Thời gian qua Thi Lang đã dần quen với sự phồn hoa của huyện Lam Điền rồi, đột nhiên có chiếc xe ngựa cực lớn cực kỳ xa hoa dừng lại, từ trên xe một tòa núi thịt đi xuống lần nữa khơi lên sự tò mò của hắn.Làm cho hắn ngạc nhiên nhất là có một người mặc áo trên màu đen, tay cầm gậy gỗ không ngờ chỉ mặt quát tháo tên béo nhìn một cái là người cực kỳ có tiền.Vậy mà tên béo lại rất nghe lời, chẳng những bảo xa phu mau mau đánh xe đi, còn thúc giục nha hoàn gày gò nhanh rời khỏi đường đi bộ, để tiện cho người phía sau qua lại.Nếu tên hắc y nhân cầm gậy lợi hại hơn cả phú ông, chuyện này đã khiến người ta kinh ngạc lắm rồi, thế mà sau đó có một tên phu khuân vác đang vác hàng nặng còn quát hắc y nhân đi qua đi lại vung vẩy cái gậy không chú ý, nhỡ trúng vào hắn, cho đền tiền hàng cả đời.Xem náo nhiệt chán, Hàn Lăng Sơn theo Thi Lang tới quán trà, gọi một ấm trà vài món bánh ngọt, rèm trúc hạ xuống, ngăn cách chỗ ngồi hai người với người khác, thành không gian riêng.“ Hôm nay ngươi lang thang cả ngày rồi, sao vậy, đáng lý ra lúc này ngươi quyền cao chức trọng phải bận rộn lắm chứ.” Đối với việc Hàn Lăng Sơn đột nhiên tìm mình sau đó lêu lổng cả ngày làm Thi Lang rất ngạc nhiên:Hàn Lăng Sơn uể oải nói:” Thượng ti của ta không cho ta làm việc.”“ Hả, chưa gì đã bị biếm quan đoạt chức rồi, ngươi giỏi đấy, vậy mà ta còn định theo ngươi kiếm ăn.”“ Không phải, mà là không cho ta làm việc, bảo là mệt rồi, phải nghỉ.”Thi Lang cho rằng đó chỉ là cách nói giảm nói tránh:” Tức là biếm quan đoạt chức rồi.”“ Ngươi chả biết cái rắm gì, đây gọi là nghỉ phép.”“ Sao không đi tìm nữ nhân nước Oa.”“ Có người chiêu đãi rồi, giờ người ta là khách quý, không thể thất lễ, dù sao cô ta cũng tới Ngọc Sơn tặng quà, quà tuy không còn nhưng tình nghĩa vấn còn đó.”“ Ừm, ừm ...!Trong cái bánh này có nhũ hương, còn có một dược nữa à? ..
Ái dà, cho nhiều hương liệu thế này, ta không đủ tiền trả mất ...!Lát ngươi trả tiền nhé ...!Á, cái bình thủy tinh kia đựng cái gì mà cần hai tên đại hán đứng bên cạnh canh gác thế?”Hàn Lăng Sơn thấy không cần phải trả lời những câu hỏi quê mùa của Thi Lang, chỉ cần hắn ở đây thêm một thời gian là tốt rồi.Vì thế Hàn Lăng Sơn rút cái chốt trên ghế ra, biến ghế tựa thành ghế nằm, yên tĩnh nằm xuống, nghe tiếng huyên náo của thị tập, người phơi ánh nắng ấm áp, ngủ thiếp đi trong tiếng