Vân Phượng rất ngu xuẩn.
Đó là đánh giá trước nay của Hàn Lăng Sơn với Vân Phượng.
Kỳ thực trong mắt hắn, người thông minh trên đời này không nhiều, số người thông minh trong những người hắn biết có thể đếm trên đầu ngón tay.
Loại người như Từ Ngũ Tưởng, trong mắt Hàn Lăng Sơn cũng chỉ hạng là trung bình mà thôi, thế nên Vân Phượng bị đánh giá là ngu xuẩn cũng không phải là hắn xỉ nhục nàng.
Nha đầu này chỉ có hai thứ hay, trong tay lúc nào cũng có tiền và có món ăn ngon.
Cho nên hắn từng cùng một đám trẻ con tung hô Vân Phượng, để nàng thấy cao cao tại thượng, mỗi lần cả đám xum xít quanh Vân Phượng đều vì muốn nàng trả tiền, hoặc là trong tay nàng có món ăn ngon đủ khiến mọi người vứt bỏ tôn nghiêm.
Lợi dụng xong thì chẳng ai muốn chơi với Vân Phượng nữa, vì thế Vân Phượng phải mời chúng ăn ngon hơn, mua cho chúng nhiều thứ hơn mới có thể tiếp tục hưởng thụ vinh quang ngắn ngủi.
Có điều Hàn Lăng Sơn phải thừa nhận một điều, Vân Phượng là người rộng rãi, vô cùng rộng rãi.
Nhưng mà biểu hiện của nàng hôm nay hoàn toàn vượt ngoài hình dung của Hàn Lăn Sơn về nàng, đây không phải Vân Phượng, ít nhất không phải Vân Phượng mà hắn biết.
Vân Phượng mà hắn biết chỉ biết ngửa mặt lấy lỗ mũi nhìn người, làm gì có chuyện ngoan ngoãn như thế với Thi Lang, tướng mạo chẳng xuất chúng, lại còn nghèo khó.
Hắn là người đi khắp nam bắc, sao không nhận ra chiếc châu sai kia giá trị không tính ngổi, thứ đủ khiến Vân Phượng điên cuồng, vậy mà nàng đem tặng Thi Lang.
Trời ơi ! Vân Phượng phải thích Thi Lang tới mức nào mới làm như thế.
Còn chuyện y phục với hài thì chẳng đáng nhắc tới, Vân thị không thiếu thợ khéo chỉ cần nhìn thân hình một cái là làm ra được món đồ vừa người.
Cơ bản không thể do Vân Phượng làm.
“ Trong bọc có một cái túi tiền do thiếp tự tay làm.
”Vân Phượng khi nói câu ấy mang vẻ thẹn thùng lúng túng, thực sự khiến nam nhân có chút xốn xang trong lòng.
Thi Lang nghe vậy lập tức mở bọc hành trang lấy túi tiền ra.
Thực sự khó dùng từ ngữ gì hình dung, nhìn có vẻ là hình uyên ương giỡn nước, nhưng mà hai con uyên ương đó cần Hàn Lăng Sơn phải phát huy trí tưởng tượng siêu phàm mới có thể gọi nó là uyên ương.
“ Xấu thật đấy!” Hàn Lăng Sơn cảm khái từ tận đáy lòng:Không ngờ Vân Phương không nổi giận mà xấu hổ cúi đầu, chớp mắt cái cổ trắng trẻo biến thành màu phấn hồng.
Thi Lang nhìn cái túi tiền xấu xí mà miệng không ngừng nói "không tệ, không tệ", sau đó hết sức tự nhiên làm hành vi mà Hàn Lăng Sơn thấy là não tàn, buộc thứ đó vào đai lưng.
Vân Phượng có vẻ được an ủi rất nhiều: “ Sau này ta sẽ học thêu thùa thật tốt.
”“ Không cần vất vả như thế, nàng là quý nữ, ta cưới nàng về không phải để nàng vất vả, chuyện thêu thùa may vá này, tương lai nuôi vài tú nương trong nhà là được rồi.
”Thi Lang nói xong lại nâng chén với Hàn Lăng Sơn:” Hôm nay lòng ta rất sướng khoái, chúng ta uống thêm vài chén.
”Hàn Lăng Sơn tay thì nâng chén, mắt liếc Vân Phương, tới giờ hắn chưa hết chấn kinh về hành vi của nàng, mặc dù hắn không rõ ra sao, nhưng hắn dám khẳng định lúc này trong mắt Thi Lang, Vân Phượng chắc chắn là nữ tử tốt hiếm có trên đời.
Chuông lớn thư viện Ngọc Sơn đánh chín tiếng, Vân Phượng quyến luyến rời đi, khóe mắt tựa hồ có ánh lệ.
Thi Lang nói lớn:” Nàng chuẩn bị áo cưới đi, đợi ngày ta về Ngọc Sơn báo cáo công tác, chúng ta thành thân.
”Vân Phương "ừm" một tiếng, ôm mặt chạy mất.
“ Một quý nữ vì kẻ kém cỏi như Thi Lang này mà làm thế, cho dù nàng có giả vờ chăng nữa, Thi Lang cũng ghi nhớ trong lòng rồi, ít nhất nàng không cho rằng gả cho ta là vụ mua bán lỗ vốn.
”“ Vân Phượng vốn là nữ tử thiện lương.
” Hàn Lăng Sơn nói câu này hết sức công tâm:……… ………Vân Chiêu rất muộn mới về nhà.
Thấy Tiền Đa Đa và Phùng Anh đang thì thà thì thầm gì đó bên bản đồ, lại còn đo đạc, liền ghé đầu tới nhìn, té ra là tờ hải đồ.
Tiền Đa Đa liền kéo Vân Chiêu tới xem cùng, chỉ một hòn đảo không lớn: “ Hàn Tú Phân nói trên hòn đảo này có dừa đấy.
”Vân Chiêu nhìn địa danh nàng chỉ, là một hòn đảo Nam Dương:” Chỗ này hòn đảo nào mà chẳng có dừa.
”Tiền Đa Đa chớp chớp mắt nói:” Hàn Tú Phân nói, nước dừa rất ngon.
”Vân Chiêu cảnh giác ngay:” Không ngon đến thế đâu, thứ đó không đáng tiền, nếu như bảo họ đưa từ đó tới Quan Trung thì quá tốn kém, không đáng chút nào.
”Phùng Anh bật cười:” Không phải bọn thiếp muốn uống nước dừa, mà đọc thư Hàn Tú Phân gửi về, nói người trên đảo không cần làm việc cũng có thể ăn no, thực sự có nơi như vậy sao?”Quan hệ giữa Tiền Đa Đa và