Tới giờ thì đã chẳng ai còn coi Chu Tồn Cực là phiên vương của Đại Minh nữa rồi, chỉ coi hắn là quan viên cao cấp huyện Lam Điền, vì thế Sùng Trinh tước đoạt cả ngọc điệp của Chu Tồn Cực, gạch tên khỏi tông phổ.
Chu Tồn Cực vui mừng vô cùng, bày tiệc mời khách ba ngày, thế là ẩn họa cuối cùng về thân phận hoàng tộc của hắn cũng được loại bỏ.
Là đại hồng lư của huyện Lam Điền, hắn không chỉ tham dự hội nghị cấp cao, cả đại doanh Phượng Hoàng Sơn cũng không còn hạn chế hắn nữa.
Chỉ cần đi một vòng quân doanh Phượng Hoàng Sơn hắn đã biết quyết định của mình sáng suốt ra sao.
Giờ hắn có hai nhi tử, một ở trấn Ninh Hạ vất vả làm việc, một học tập ở hạ viện thư viện, chỉ cần hai đứa bé này chịu cố gắng, chưa tới 10 năm nữa, nhà hắn sẽ lắc mình biến thân thành nhà quan hoạn thực sự của huyện Lam Điền.
Như thế đảm bảo mạch Tần vương có thể tiếp tục sống vinh hoa phú quý.
Biến hóa này có lẽ đêm khuya không người, hắn lặng lẽ ngồi trong bóng đêm rơi vài giọt nước mắt, nhưng nếu để hắn lựa chọn lần nữa, hắn vẫn kiên định đi trên con đường hiện tại.
Lời nói của một phiên vương ở tít Thiểm Tây thì Chu Quốc Bật tất nhiên chẳng coi ra gì, nhưng sự uy hiếp của đại hồng lư huyện Lam Điền thì dù là Chu Quốc Bật cũng không dám đối chọi.
Vì thế cuối tháng ba sáu Tần Hoài mỹ nữ do Khẩu Bạch Môn đứng đầu run rẩy mang tâm thái lấy thân nuôi hổ tới Trường An.
“ Khắp nơi phồn hoa không kể siết, phong tình Trường An khắp càn khôn.
” Khấu Bạch Môn dùng quạt che mặt, xuyên qua cửa sổ nhìn phố xá tấp nập của đường Trường An, mặc dù mặt ủ mày chau song vẫn xuất khẩu thành văn:“ Nơi này tuy phồn hoa, dù sao cũng là kinh đô cầm thú, chớ có hi vọng gì nhiều.
” Cố Hoành Ba là người lớn tuổi nhất, chẳng còn bận tâm nữa rồi, không ngắm cảnh sắc, lạnh lùng nói:Khấu Bạch Môn bị một câu nói khơi lên tâm sự, cười thảm: “ Đều tại muội sai, hại tỷ tỷ, hại các tỷ muội khác.
”“ Cũng chưa chắc là ai hại ai, ta cứ nghĩ là đời này gặp được Cung Đỉnh Tư là có thể gửi gắm cả đời, nào ngờ một chiếu lệnh làm cho người được coi là khúc xương cứng đó lại nhũn ra, vội vàng đem tình nhân từng thề non hẹn biển lên xe, chẳng ngại ngàn dặm xa xôi đưa tới bên dã thú.
”“ Muội chẳng phải vậy hay sao? Chu Quốc Bật phú quý tột cùng, tưởng chẳng cần nhìn sắc mặt ai mà sống, vậy mà lợn rừng tinh mở miệng một tiếng, chẳng phải gấp gáp đưa tới sao? Đôi lúc muội thực sự hận sinh ra với bộ dạng này.
”Hai người đang nói chuyện thì một bà từ mặt đen thò đầu vào xe ngựa cười hì hì: “ Các cô nương ở ngoài tới phải không, có từng nghe tới nước hoa Lam Điền chưa?”Khấu Bạch Môn đang định đuổi ra ngoài, Cố Hoành Ba đã hỏi gấp: “ Bà có nước hoa thật sao?”“ Trong nhà lão bà tử làm cái này mà, các cô nương nếu cần thì bà tử đi lấy.
” Bà tử rụt đầu lại, chẳng mấy chóc đưa qua cửa sổ một cái hộp gấm, vừa đi theo xe ngựa, vừa mong có thể bán được hàng:Cố Hoành Ba hồi hộp mở hộp ra liền thấy một loạt chiếc bình pha lê tinh xảo, trong những chiếc bình đẹp đẽ đó là nước hoa đủ màu, ngoài bình dán hình hoa hồng, ngọc lan, hoa quế.
Không cần đoán cũng biết biểu thị cho các loại mùi.
“ Các cô nương yên tâm, thứ này không làm giả được đâu, bởi riêng những cái bình này chỉ có thành Ngọc Sơn mới làm ra được thôi, số lượng có hạn.
“ Bà tử đảm bảo:Cố Hoành Ba có vẻ nóng ruột lắm: “ Bao nhiêu tiền?”Lão bà tử đã nhận ra giọng Cố Hoành Ba không phải người Quan Trung thì mừng lắm, xòe hai bàn tay ra: “ 10 lượng bạc một bình.
”Khấu Bạch Môn ở bên bĩu môi: “ Nhất định là giả.
”Lão bà tử nghe vậy không vui, đang định thu về không bán nữa, dù sao chả ế được, Cố Hoành Ba đã nhanh tay trả 10 lượng bạc lấy đi bình ngọc lan.
Tuy bán được hàng, thái độ lão bà tử không tốt, ôm hộp bực tức đi luôn, chẳng thèm mời chào Khấu Bạch Môn.
Khấu Bạch Môn hừ một tiếng:” Tỷ tỷ, công gia từng tặng muội một bình nước hoa, nghe nói tốn 500 lượng cơ, thứ này nghe biết là giả rồi.
”Chẳng mấy chốc xe tới Minh Nguyệt lâu.
Tòa thanh lâu này vô cùng thần kỳ, nó không ngừng bị hỏa thiêu, cũng không ngừng xây dựng lại, lần sau khí thế hùng vĩ hơn lần trước, thậm chí bây giờ xuất hiện cả ao nước sâu bên cạnh lầu, tăng thêm không ít phong tình.
Ở vị trí tầng ba có một con kỳ lân cực lớn, miệng nó phun ra dòng nước trắng, nước rơi xuống ao sâu, tiếng nước áp cả tiếng ồn ào ngoài chợ, mang theo ý cảnh tĩnh lặng trong huyên náo.
Khấu Bạch Môn đeo khăn che mặt lên, ôm tỳ bà được nha hoàn dìu xuống xe, nữ quản sự đã đợi sẵn đón vào lầu.
Đám người đứng ở sảnh đường thênh thang, nhưng chẳng thấy khách truy hoan trác táng, chỉ có một ngọn đèn lưu ly lộng lẫy vô ngần buông từ trần xuống, được ánh sáng bố trí khéo léo chiếu xuyên qua cửa sổ mở rộng, phát ra hào quang như ngọc, soi sáng cả sảnh đường.
Biện Ngọc Kinh một thân trang phục nữ quan, thấy khắp đại sảnh chỉ có nữ quan sự và nhóm người họ: “ Ma ma, thường ngày đều vắng vậy