Khi trời sáng, vầng thái dương lần nữa mọc lên ở đường chân trời, Tôn Quốc Tín ngồi khoanh chân hướng về phía mặt trời đọc kinh buổi sáng.Về phần hai con sói kia chẳng biết đi đâu rồi.Đọc kinh xong Tôn Quốc Tín tới bên suối rửa ráy, tốc độ của hắn rất chậm, hắn rửa rất kỹ, dù ở chốn đồng không mông quạnh đã 49 ngày, gương mặt hắn vẫn ngời ngời.Hôm nay phải gặp người, cho nên hắn dùng dao cạo cạo tóc, tới khi đầu sáng bóng mới hài lòng dừng tay, cúi đầu mỉm cười với bóng mình trong nước.Chỉnh lại áo cà sa, đứng bên suối cúi đầu nhìn cá nhỏ gần như trong suốt đang đừa giỡn, quá trình tu đạo rất khô khan vô vị, vì thế hắn đã tạo thành thói quen quan sát những thứ nhỏ nhất để đỡ cô độc.Trên thảo nguyên xuất hiện ba thớt ngựa, ba vương gia từ phía thái dương phóng nhanh tới.Tôn Quốc Tín vẫn cúi đầu nhìn cá nhỏ.“ Thượng sư, tội gì vì đám tội nhân mà phá hỏng tu hành của mình.” Một vương công Mông Cổ còn trẻ thở dài:” Bọn ta sớm muộn gì cũng chết, người Hán không cho bọn ta quy thuận người Kiến Châu, người Kiến Châu không cho bọn ta quy thuận người Hán.”“ Phật sống, nếu như ngài từ bi, trí tuệ có thể hóa giải mâu thuẫn này thì xin nói cho Tô Cách Lạp Thấm, bọn ta sẽ xây chùa vàng mãi mãi thờ phụng ngài, để giọng nói của ngài vang vọng thảo nguyên, bọn ta sẽ nghe theo lời ngài.”Tôn Quốc Tín vẫn cúi đầu nhìn cá:” Ngươi xem đi, cá trong nước vui vẻ biết bao, bọn chúng không biết con suối này tới mùa đông sẽ khô.
Con người càng nghĩ xa càng thống khổ.
Các ngươi thống khổ ở chỗ muốn giữ những gì mình có, còn muốn có nhiều hơn nữa.”“ Nơi này cỏ cây tươi tốt, nguồn nước nhiều, gia súc dễ dàng sinh sôi ở đây, các ngươi có thể sống cuộc đời giàu có.
Đáng tiếc, vùng thảo nguyên này với các ngươi như con suối kia với con cá nhỏ, cá nhỏ muốn thành cá lớn ngàn cân thì suối này không đủ, nó cần biển lớn.”Vương công Mông Cổ ôm ngực thi lễ: “ Xin Phật sống cho ta biết, biển lớn của người Mông Cổ ở đâu?”Tôn Quốc Tín cười rạng ngời như thái dương: “ Biển ở ngay trong lòng các ngươi.”“ Trong lòng? “ Vương công trẻ không hiểu:“ Đúng thế, trong lòng các ngươi, các ngươi không muốn rời vùng thảo nguyên này, nên nó sẽ thành gông cùm của các ngươi, các ngươi phú quý quá lâu rồi, cho nên các ngươi quên mục nhân phải đi theo nguồn nước cây cỏ.
Cây cỏ thuộc về cừu dê, không thuộc về các ngươi, dù là cừu dê, đối với cỏ cây thì chẳng qua là khách qua đường mà thôi.
Nhớ, đi theo trái tim ngươi, nhớ lấy tổ tiên ngươi.”Tôn Quốc Tín nói xong liền cầm bát lên, đi về phía ba vương công Mông Cổ tới.Ở đường chân trời có vô số ngựa xuất hiện, những người đó vốn bị vương công Mông Cổ cho vào rương gỗ vứt bỏ trên thảo nguyên, nay có được tự do, bọn họ xuống ngựa, đợi Tôn Quốc Tín đi tới, những mục dân đó quỳ xuống thành kính hôn dấu chân hắn.Một tiếng sói tru từ xa truyền tới, trên đồi cát có hai con sói, một lớn một nhỏ.Tôn Quốc Tín dừng bước, vẫy tay với hai con sói, không nhìn mục dân quỳ trên mặt đất, đi về đội ngũ đã đợi mình rất lâu, chui vào xe.“ Lão Tôn, ngươi chưa thuyết phục những vương công đó đầu hàng huyện Lam Điền à? “ Một tiểu lạt ma đợi Tôn Quốc Tín vào xe ngựa đã nóng lòng hỏi:Tôn Quốc tín ngả lưng xuống đệm êm ái, rên một tiếng, hắn thậm chí nghe thấy xương sống của mình kêu răng rắc, khi thoải mái rồi mới đủng đỉnh nói: “ Vội gì.”“ Sao không vội chứ, Cao Kiệt đang nổi điên triệu tập quân sĩ thành Lam Điền, chuẩn bị quyết một trận tử chiến với Kiến Nô kìa.”“ Đó là chuyện của Cao Kiệt, chuyện chúng ta làm mười năm nữa mới thấy hiệu quả, không cần vội.”Lạt ma trẻ sốt ruột: “ Chẳng lẽ chúng ta cứ đi lang thang vô mục đích mãi thế này à?”Tôn Quốc Tín liếc hắn một cái: “ Trương Tân Lương, nếu như ngươi đã thành một lạt ma, vậy thì nên biến thành một lạt ma chân chính, chúng ta đang tu hành, đi khắp thảo nguyên, thăm từng mục nhân một, đem lời của Phật truyền cho họ, để họ được giải thoát.”“ Dùng đôi chân này đi khắp thế gian truyền bá thiện niệm của Phật chính là công việc của