Được rồi y thừa nhận mặc dù điều cuối nghe có hơi lạc đề, nhưng mà Vân Chiêu thấy mình tỏ thái độ rất rõ rồi, y rất bất mãn.May là đám học sinh thư viện cũng bất mãn với sự phát triển của Đại Minh, cho nên hôm nay có một thứ khốn kiếp tên Hoàng Xung đeo một đôi cánh nhảy từ Vọng Nguyệt đài của thư viện Ngọc Sơn xuống.Từ Nguyên Thọ không kịp ngăn cản đứa học sinh làm chuyện ngốc nghếch, tuyệt vọng nhìn người trẻ tuổi đó cười với mình rồi nhảy xuống vách núi, ông đau đớn khôn kể, nước mắt ròng ròng, lảo đảo ngã xuống đất...Ông già run run đi tới bên vách núi ôm hi vọng một phần vạn, muốn xem học sinh của mình còn khả năng sống không, nhưng phát hiện tên đáng chết đó không ngã xuống núi thành thịt nát.Không ngờ hắn bay lượn trên không, sau đó đâm đầu vào một cái cây, tiếng kêu thảm thiết vọng lại liên hồi.“ Kéo ..
Kéo ..
Kéo hắn lên cho lão phu ...!Lão phu muốn đánh chết hắn.”Mấy tên lão tặc Vân thị phụ trách dạy võ ở thư viện buộc thừng vào hông leo xuống vách núi, tìm được tên Hoàng Xung tơi tả tơi đó, đi đường vòng về thư viện.Người đưa về rồi nhưng Từ tiên sinh không cách nào đánh nữa, vì hắn chỉ còn thoi thóp thôi, gãy tay, gãy chân, đùi còn bị cành cây đâm xuyên qua, về tới thư viện vẫn chảy máu.May mà thư viện nhiều y sinh, chữa trị loại thương tích này rất có kinh nghiệm, cái con châu chấu đó chỉ hôn mê ba ngày rồi tỉnh.Sau khi tỉnh lại hắn vội kiểm tra vị trí quan trọng trên thân thể, thấy vẫn còn, quân khốn kiếp ấy còn cười dài, nới với Từ Nguyên Thọ vừa hay tin chạy tới là hắn thành công rồi.Nhìn học sinh của mình toàn thân thương tích, mặt mày sưng như đầu heo, Từ Nguyên Thọ vốn chuẩn bị vô số lời chửi rủa, ra tới miệng chỉ có tiếng thở dài.“ Sơn trưởng, đáng lắm.”“ Không đáng.”“ Đáng mà, con người có thể bay được thật.”“ Hừ, ngồi khí cầu cũng bay được mà, có gì to tát đâu.”“ Tiên sinh chuyện này không giống như ngồi trên khí cầu, đệ tử hiểu ra nguyên lý giúp con người bay được rồi, cho đệ tử thêm thời gian, đệ tử sẽ thực sự bay được trên không.”“ Ngươi sắp tốt nghiệp rồi, cút khỏi thư viện, tới Hán Trung làm lý trưởng.”Hoàng Xung cuống lên: “ Không không, sơn trưởng, đệ tử muốn ở lại trường làm nghiên cứu, không muốn làm quan viên.”Từ Nguyên Thọ nổi nóng: “ Thư viện không giữ quân khốn kiếp suốt ngày đi tìm cái chết.”“ Sơn trưởng nếu không cho đệ tử ở lại, đệ tử đi tìm ngọn núi cao nhất Quan Trung tiếp tục thử nghiệm, không có sự hỗ trợ của thư viện, đệ tử chết là cái chắc.
Tới lúc đó ngài đợi nhận tro cốt của đệ tử đi.”“ Khốn kiếp, quân khốn kiếp.”Tinh thần của Hoàng Xung rất phấn khích, hắn vẫn còn chìm đắm trong giây phút đi mây về gió ấy, còn về phần sinh tử không chỉ hắn không để ý, một đám nam nữ khốn kiếp vây quanh thấy hắn bay được cũng chuẩn bị nối nhau học theo ...Vân Chiêu tới buối tối về nhà ăn cơm mới nghe Tiền Đa Đa kể chuyện này.“ Vọng Nguyệt lâu cao thế này ...!vậy mà con châu chấu đó không ngã chết.” Tiền Đa Đa khoa trương minh họa độ cao:“ Đó là do hắn thiết kế cánh chưa đủ hợp lý, cho nên mới không khống chế được hướng bay một cách hữu hiệu, trước kia ta cũng định làm một cái mà chưa có thời gian.” Vân Chiêu vừa hâm mộ lại vừa tiếc nuối, lần trước Hoàng Xung chỉ dám tìm ngọn đồi thấp thử nghiệm, kết quả là “bay” là là sát mặt đất được mấy trượng, còn bị người ta dè bỉu, lần này hắn nhảy từ đỉnh Ngọc Sơn xuống mà không chết, tức thì thành thần tượng mới của thư viện:“ À, con châu chấu đó ngã chết rồi, tan xác luôn rồi.” Tiền Đa Đa định khen Hoàng Xung dũng cảm dám đi đầu thiên hạ, vừa nghe trượng phu nói thế, thái độ thay đổi nhanh như chớp:Vân Chiêu biết tàu lượn không chết người, còn là một thể thao rất được ưa chuộng, nhưng mà ở nơi này nếu mình dám làm thế, đoán chừng Từ tiên sinh sẽ đi giết Hoàng Xung ngay, sau đó tự sát.Còn Sùng Trinh, Hoàng Thai Cát, Lý Hồng Cơ, Trương Bình Trung giơ hai chân hai tay tán thành y bay lên trời.Thôi, chuyện làm người thân đau lòng kẻ thù thống khoái ấy không nên làm.Bất kể thành công hay không, sử sách sẽ liệt y vào loại giống Tần Vũ Vương nâng đỉnh đè chết mình,