Giờ huyện thành Nam Chương náo nhiệt lắm, ban ngày người qua người lại suốt, khắp nơi là xe ngựa kéo gạch đi khắp nơi, mảnh đất trống thay đổi từng ngày, những ngôi nhà từ từ mọc lên từ đất.Tới tối, huyện thành rốt cuộc cũng yên tĩnh, chỉ có huyện nha vẫn sáng đèn.Đại lý trưởng Trần Bình hắng một tiếng cho cổ họng bớt khàn nói với người trong phòng: “ Sách thống kê nhân khẩu, đất đai, rừng núi, kênh ngồi phải hoàn thành trong ba ngày nữa.”Một người do dự: “ Nơi có chủ còn dễ nói, nếu như chủ cũ chạy nạn rồi, tài sản vẫn còn đó, bị chúng ta coi như vật không chủ xử lý, bọn quay về đòi chúng ta thì sao?”Trần Bình trả lời:” Dán cáo thị ba tháng, ba tháng sau cứ coi là tài sản không chủ, chúng ta không có thời gian cũng không có người đi tra những chuyện này.
Nơi này khai xuân sớm, chúng ta không thể để lỡ vụ xuân được, đây là trọng điểm công tác của chúng ta.”Tương Dương mới đầu bị Trương Bình Trung cướp phá, sau đó quan phủ chiếm lại, Trương Bình Trung khi đó bị quân triều đình bao vây lại đánh chiếm Tương Dương làm căn cứ.
Sau này hắn kéo quân vào đánh Thục, Lý Hồng Cơ thừa cơ chiếm lấy Tương Dương ...!Mấy năm ngắn ngủi Tương Dương bị ba phe thế lực dày vò, lòng dân mất hết, xã hội sụp đổ, người chết vô số.Cho nên bây giờ chuyện quan trọng nhất của bọn họ chính là khôi phục sản xuất nông nghiệp để ổn định bách tính đã, chuyện khác tính sau.Có người lo lắng: “ Tài nguyên chúng ta được cung cấp có hạn, đại lý trưởng, nếu tiêu hao với tốc độ này, chúng ta không duy trì được tới vụ thu hoạch hè năm sau đâu.”Trần Bình cắn răng nói: “ Mặc kệ, dù chúng ta làm gì thì cục diện cũng không thể xấu hơn được, chúng ta cần để bách tính nhanh chóng thấy được hiệu quả có lòng tin vào chúng ta rồi mới có sau này được, tất cả mọi việc không thể dừng lại.
Lập tức tuyển 100 hương dũng, chúng ta phải mau chóng khôi phục trật tự pháp luật ở đây, đi làm đi.”Chuyện tương tự như thế đang xảy ra ở 5 huyện thuộc Tương Dương.Một thành thị lớn như Tương Dương, nếu không có các châu huyện xung quanh hỗ trợ, muốn phát triển khác nào nằm mơ nói mộng.Vì thế Lôi Hằng đóng quân ở Tương Dương, còn phát triển bắt đầu từ châu huyện xung quanh.Mạo Tích Cương run cầm cập đứng trong tuyết, phải nhảy tại chỗ mấy cái liền cho ấm người, quàng dây thừng lên người, dẫn một đám bách tính y phục lam lũ kéo xe nặng như núi đi về phía trước.Khác trước kia phải làm lừa, lần này hắn cam tâm tình nguyện, cũng bởi làm lửa thời gian dài, cho nên bây giờ hắn kéo xe rất thuần thục.Chẳng còn cách nào khác, trên xe là hạt giống, thứ này quý giá, không cho phép có chút sơ xảy nào.Hắn thành công cạnh tranh được một chức lý trưởng, cho nên bắt đầu từ mùa thu đã tới huyện Nam Chương.Gia súc không đủ dùng, đành dùng người thôi.Đến tối Mạo Tích Cương toàn thân bùn đất mới tới được thôn Đông Loan.Đây là một cái thôn rất lớn, trước khi tặc khấu tới có đến hơn 4000 người sinh sống, giờ còn lại chưa tới 800, đa số là phụ nhân và trẻ nhỏ, người già yếu không chịu được gian khổ đều chết rồi.Lúc mới đến thôn Đông Loan, lòng Mạo Tích Cương lạnh ngắt, hắn thậm chí không biết phải làm cách nào giúp con người nơi đây khôi phục lại cuộc sống bình thường, thậm chí tới gần họ đã là chuyện thử thách trí tuệ rồi, ngày hắn vừa dẫn người tới, bách tính chạy hết sạch.Cũng may đại lý trưởng Trần Bình là một người rất lão luyện, từng mệnh lệnh đưa xuống, hắn chỉ cần chấp hành là được, đồng thời trong quá trình đó còn chú tâm học tập.Hắn mượn cái từ đường đổ nát trong thôn ở tạm, từ đường của nhà họ Liêu, nhìn quy mô thì nơi này từng có không ít nhân tài, tấm biển tiến sĩ vứt ở trong góc, lớp sơn bong tróc lặng lẽ kể quá khứ huy hoàng.Mạo Tích Cương thuộc lớp văn nhân cũ trong miệng người Lam Điền, cho nên hắn hiểu được đại khái con cháu nổi danh trong nhà họ Liêu.Ánh lửa bập bùng đám đồng bạn mệt mòi đã ngủ say, Mạo Tích Cương vẫn còn thao thức.Bên cầu, cỏ dại hoa đồng,Ô Y ngõ cũ nằm trong nắng chiều.Én lầu Vương Tạ thuở nào,Bay giờ lưu lạc bay vào nhà dân.Cổ nhân thực sự không lừa ta.Từ trong miệng một