Đống lửa tàn dần, có người vẫn chưa ngủ.Toàn bộ việc mà huyện Lam Điền làm tựa hồ đều vì để bách tính có được cơm ăn áo mặc, tất cả mọi hành động, dù là hành động quân sự cũng phục vụ cho mục tiêu này.Không phải tranh bá thiên hạ, nói đúng hơn đây là gây dựng thiên hạ.Nghĩ tới đó trong lòng Mạo Ích Cương không khỏi sinh ra ý nghĩ kỳ quái, Vân Chiêu hiện giờ không bóc lột bách tính vì bách tính quá gầy gò chẳng có mầu mỡ gì để y bóc lột.Chẳng lẽ y đang nuôi bách tính như lợn, đợi lợn lớn lên, béo tốt ...!Phải chăng lúc đó y sẽ ra tay?Có điều đợi tới lúc ấy thế giới ắt đã trời yên biển lặng, chính trị thông đạt, bách tính yên bình, khi đó y là chúa tể thiên hạ, y còn cần tiền làm gì nữa?Con người không thể suy nghĩ quá nhiều, một khi suy nghĩ là thời gian trôi đi rất nhanh.Thoáng cái đã canh ba rồi, Mạo Tích Cương nhớ tới mai phải phân chia ruộng đất, cưỡng ép mình dừng suy nghĩ đi vào giấc ngủ.Hôm qua có trận tuyết nhỏ, sáng tạo cho Mạo Tích Cương một điều kiện rất tốt khai hoang.Vốn đất đai màu mỡ bốn năm năm rồi không canh tác, bên trên mọc toàn cỏ dại.
Bởi thế nhân lúc đất phủ lớp tuyết mọc, hạ lệnh khai hoang.Đất đai bao la nhìn không thấy điểm cuối khói đen ngùn ngụt, lửa cháy rừng rực.Huyện thành Nam Dương chỉnh đốn ngăn nắp đã xuất hiện một tiệm tạp hóa, chưởng quầy là một cái tên lùn tịt lại còn tròn vo, mọi người gọi hắn là Bí Đao Lùn.
Có điều hắn chẳng giận, dù người ta xưng hô ngay trước mặt, hắn vẫn cười hì hì mới khách vào hiệu xem.Khách thì nhiều, nhưng xem chứ chả mấy ai mua, mỗi ngày bán không được mấy đồng, hắn không sốt ruột.Chẳng những tiệm tạp hóa, bên cạnh còn có hiệu bán vải, cũng trong tình trạng người xem thì nhiều mà người mua thì ít.Bọn họ bình chân như vại.Khi không có khách Bí Đao Lùn cùng lão bản hiệu vải cao lênh khênh chơi cờ, dù có khách hay không, ngày nào tới giờ bọn họ đều mở cửa, tươi cười chắp tay chào người qua lại.Dần dần có phụ nhân vào mua ít kim chỉ, rồi có người mua vải vụn, sau đó rốt cuộc có người kéo thếp vải lớn, nói là muốn may y phục mới.Đường phố ngày một nhiều người qua lại, đa phần vẫn là cư dân đương địa làm việc theo lệnh từ huyện nha, cũng có ít khách thương bắt đầu tới nhòm ngó, huyện thành suốt ngày huyên náo đầy sức sống.Đất đai ở thôn Đông Loan phân chia hết, xương cốt toàn thân Mạo Tích Cương rã rời, hắn rất muốn ngủ một giấc đã đời, lại muốn dẫn bách tính đi chọn giống, rốt cuộc hắn vẫn chẳng được ngủ ngon.Trong từ đường tiếng người ồn ào, trẻ con đuổi nhau chạy qua chạy lại, làm hắn thấy phiền vô cùng.Đám phụ nhân già, cùng với phụ nhân thô bỉ không già không trẻ cứ thích kéo chủ đề tới Mao Tích Cương, một nam tử nho nhã tuấn tú như hắn ở Tương Dương thời điểm này không có người thứ hai.Cây trồng chủ yếu ở nơi này vẫn là lúa mạch, ngoài ra còn có rau cải dầu.Lần này từ Quan Trung vận chuyển tới rất nhiều khoai lang, khoai tây, ngọc mễ để trồng thử, mong là có thu hoạch tốt.Khoai lang bị bách tính ăn vụng rất nhiều, hết cách rồi, khoai lang dùng làm giống trong mắt đám trẻ con là món ngon vô thượng, chẳng cần làm gì hết, cứ rửa sạch đi ăn sống đã ngon lắm rồi.Mặc dù chúng bị đánh rất thảm, nhưng cấm không xuể.Cảnh tượng náo nhiệt hỗn loạn trong từ đường làm Mạo Tích Cương cảm giác không chân thật, quy hoạch nhân sinh của hắn không phải như thế này, nhưng thứ diễn ra ở trước mắt mới là sự thực.Tuy phiền, hắn cảm thấy có chút thành tựu, so với cái thôn im lìm chết chóc khi hắn tới, lúc này đã tiến bộ hơn nhiều rồi, song muốn xóa bỏ hết vết thương trên mảnh đất này, vẫn cần rất nhiều thời gian.“ Thi Lang đi theo con đường Hàn Lăng Sơn trước đó ở Triều Châu, đang mở rộng ra ngoài, tới giờ hắn là thế lực đạo tặc lớn nhất ở Triều Châu, đang hướng tới Huệ Châu, Thiều Châu ...!“ Tiền Thiểu Thiểu đọc văn thư do Thi Lang và Chu Tước liên danh ký tên, sau đó đặt xuống đợi phản ứng của Vân Chiêu:“ Có nói Trịnh Chi Báo và Trịnh Sâm ở đâu không?” Vân Chiêu hỏi:“ Trịnh Chi Báo ở