Tiễn Vân Tuệ dẫn hai đứa bé rời đại trạch viện, Vân Chiêu còn phái vài thân vệ đi cùng, biết nhiều người đang vì chuyện này mà mất ăn mất ngủ, quả nhiên vừa về đại sảnh của hậu trạch, Vân Nương đang đứng ngồi không yên, thấy nhi tử một cái, câu đầu tiên đã hỏi: “ Cao Kiệt thực sự không có vấn đề gì chứ?”Vân Chiêu khẳng định: “ Không đâu mẹ, chẳng qua là tự hắn nghi thần nghi quỷ mới sinh ra chuyện.”Vân Nương vỗ ngực thở phào:” Không chỉ Vân Tuệ nóng ruột, mẹ cũng lo lắm, một đại tướng biên ải vừa trở về liền bị giam vào đại lao, rất nhiều người cho rằng xảy ra chuyện gì, không có việc gì thì tốt rồi.”Thực ra Vân Chiêu cũng thở phào, rót cốc trà uống ngay:” May là không có gì, vừa là đại tướng quân lại là tỷ phu, có chuyện thì thật khó xử.”Vân Nương khẽ vỗ mu bàn tay nhi tử:” Con ta lòng mang thiên hạ, tất nhiên phải gánh trọng trách thiên hạ, khi cần ra tay chớ vì tình thân mà do dự.”“ Con biết, nhưng nếu xử lý viên mãn được thì tốt hơn, con không muốn biến mình thành cô gia quả nhân.”“ Thiên tử chẳng phải là quả nhân sao?”“ Đó là thiên tử cũ thôi mẹ, nhi tử của mẹ phải khác chứ, con sẽ là một thiên tử mới, trước nay chưa từng có.” Vân Chiêu ở trước mặt mẹ vẫn giống thằng bé ngày nào, vỗ ngực nói:“ Í, vậy thiên tử mới chuẩn bị làm thế nào đây.”“ Tất nhiên là phải đi xe lớn, quất roi dài, bắt thương long, san núi lẩm biển, tuốt kiếm rạch trời, cắt vạn dặm Tuyết Sơn để nhân gian nóng lạnh giống nhau ...Vân Nương biết nhi tử ba hoa vẫn cười rạng rỡ, làm mẹ ai chẳng thích nhìn con mình tràn trề tự tin, cho dù là khoác lác, bà cũng coi là thật, đồng thời còn vì thế đưa ra vô số kết luận huy hoàng.Đã ba năm rồi Vân Nương không đánh Vân Chiêu nữa, đó là biểu hiện nàng ngầm thừa nhận nhi tử đã trưởng thành.Dỗ cho mẹ cười vui vẻ yên tâm trở về phòng ngủ trước, Vân Chiêu mới về tiểu viện tử của mình, tranh đấu giữa Phùng Anh và Tiền Đa Đa đã bước lên tầm cao mới, từ đấm đá chân tay biến thành so tài trên bàn cờ.Hai đứa bé chẳng biết gì ở bên hò reo cổ vũ cho mẹ mình.Nói ra cũng lạ.Tiền Đa Đa thông minh hơn Phùng Anh rất nhiều, học thức càng phong phú, kỳ nghệ được nàng rèn luyện từ nhỏ, đã đạt thành tựu không thấp, tiên sinh thư viện cũng tán thưởng.
Vậy mà đấu với Phùng Anh, nàng lại thắng ít thua nhiều.Mới đầu hai người lấy bàn cờ làm chiến trường ẩu đả là chủ ý do Tiền Đa Đa đề xuất.Khỏi phải nói Phùng Anh là phe bị ngược đãi tàn tệ, nhưng cùng với thời gian trôi đi, Tiền Đa Đa có chút sợ Phùng Anh rồi.Thấy quân xe của mình sắp bị ăn mất rồi, Tiền Đa Đa nhéo tai liên hồi mà không cách nào cứu được, nhìn thấy trượng phu về, Tiền Đa Đa vui mừng "lỡ tay" gạt rơi hết quân cờ, chạy ra đón:” Phu quân có mắng Cao Kiệt không?”Vân Chiêu giả bộ không nhìn thấy ánh mắt u oán của Phùng Anh, cười nói:” Người ta là thống soái cầm quân rồi, không tiện mắng, phạt hắn uống vài vò rượu, thế là qua.”Tiền Đa Đa lấy khăn ướt chuẩn bị sẵn lau mặt cho trượng phu, hết sức niềm nở:” Thiếp biết Cao Kiệt sẽ không phạm lỗi gì lớn đâu mà, đáng thương cho Vân Tuệ không tin, dẫn cả con tới tìm mẹ khóc lóc.
Tỷ ấy không nghĩ mà xem, nếu hắn phạm lỗi nghiêm trọng, mẹ sẽ bênh ai chứ?”Phùng Anh mặt âm u vỗ bàn:” Cao Kiệt có lỗi hay không to không biết, cô qua đây, đánh hết ván cờ này cho ta.”“ Phu quân về rồi, còn đánh cờ gì nữa, với lại bàn cờ chẳng phải loạn rồi sao? “ Tiền Đa Đa đắc ý nói:Hai đứa bé ngoan ngoãn đã nhặt hết cờ rơi đưa Phùng Anh, Phùng Anh xếp lại bàn cờ: “ Ta sắp chiếu tướng rồi.”“ Làm sao chiếu hết ta được.”“ Nhưng ta có thể ăn xe của cô, í, quân mã ở đây của ta đâu rồi?”“ Ta ăn lâu rồi.”“ Ăn gì mà ăn, cô ăn gian thì có, cô có biết xấu hổ không hả, hai đứa bé đều ở đây, cô không biết làm gương cho chúng à?”Hai lão bà của y lại tranh cãi không hồi kết giống thường ngày,