Cả đám người hùng hổ kéo nhau đi rồi, lúc này trong đại điện còn người thân phận thấp hơn ngồi phía xa, một bà lão tóc bạc da mồi ở gần Chu Quốc Bình hỏi nhỏ: “ Tiền hương hỏa để lại ba thành chứ?”Chu Quốc Bình lắc đầu: “ Đây là cơ hội cuối cùng rồi, bọn ta đều sẽ về cố hương, nếu như bà không muốn đi thì tiền hương hỏa là của bà hết.
”Bà lão móm mép cười vui vẻ: “ Nếu đã thế ta bỏ ra 2000 người.
”Chu Quốc Bình lấy mũ hoa sen trên đầu đội cho bà lão: “ Ta phải đi Từ thị, e là không thể về tế đàn, nhờ bà khi thi pháp, êm chuyện của ta nói với Vô Sinh Lão Mẫu, hi vọng Vô Sinh Lão Mẫu có thể đem hồn phách ta về cố hương.
”Bà lão càng mừng: “ Thánh nữ cứ mặc sức tiến về phía trước, ngày người khởi sự cũng là ngày lão bà thi pháp.
”Chu Quốc Bình đứng dậy xõa tung mái tóc, trông như nữ quỷ, đột nhiên bộ dạng cực kỳ điên cuồng, giang rộng hai tay hét lên với bức tượng Di Lặc trong đại điện: “ Mùng hai tháng hai rồng ngẩng đầu, chính là lúc Vô Sinh Lão Mẫu giáng lâm.
”Bà lão quỳ rạp dưới tượng Phật, toàn thân run bần bật, tựa hồ trong thân thể gầy gò của bà ta có thứ ma quỷ cường tráng bên trong đang muốn xé toạc người bà ta thoát ra ngoài.
Lát sau, bà lão ngồi thẳng người lên, hai mắt chỉ còn thuần một màu trắng không chút lòng đen nào, giọng nói như đá bé phát ra:” Mùng hai tháng hai rồng ngẩng đầu, chính là lúc Vô Sinh Lão Mẫu giáng lâm.
”Đám tín chúng trong điện sì sụp vài lạy, mồm lẩm nhẩm kinh văn kỳ quái không ai rõ.
Chu Quốc Bình mở mắt, khôi phục lại vẻ bình thường, cầm trường đao lai, đi qua đại sảnh, rời khỏi Kê Minh tự.
Lúc này trời tối dần, trong ngõ lất phất mưa phùn, Chu Quốc Bình mở chiế ô hồng, thân váy tím nhạt, như bong hoa đinh hương tươi đẹp, thong thả bước đi.
Dù trời mưa, quán thịt nướng trong ngõ sâu vẫn có người.
Chu Quốc Bình đặt trường đao lên bàn thấp, ngồi xuống ghế nói với lão bản đã chờ sẵn: “ Vẫn thế, một con vịt, ba phần rượu, đừng thêm nước, cũng đừng thêm thứ khác.
”Đối với yêu cầu kỳ quái của Chu Quốc Bình, lão bản đã không còn thấy kỳ quái nữa rồi, nữ tử che mặt xinh đẹp này đã ăn ở chỗ ông ta 6,7 con vịt quay, và giết hai người.
Các lão bản trong thành Nam Kinh cực kỳ khoan dung với những vị khách tiêu tiền thống khoái lại còn không bao giờ ghi nợ như thế, cho dù nàng có giết người.
Chẳng bao lâu con vịt quay thơm ngào ngạt được lão bản chặt thành từng miếng chỉnh tề đặt trên đ ĩa đưa tới, lớp da quay đỏ cam dưới ánh đèn dầu trông như mã não.
Chu Quốc Bình một mình uống rượu, ăn thịt, không nói một lời.
Khi ăn xong nàng vỗ một đ ĩnh bạc lên bàn nói:” Thời gian tới nếu không cần mở quán thì đừng mở.
”Lão bàn không hiểu ra sao, vâng vâng dạ dạ thu tiền tiễn khách ra tận cửa, mấy nam khách tò mò hỏi ông ta lai lịch nàng, ông chỉ lắc đầu nói "chớ hỏi.
"Giống như bao lần, Chu Quốc Bình một mình đi qua thành Nam Kinh vẫn tấp nập về đêm, chỉ là lần này trong không khí lởn vởn sự khẩn trương, bước chân người đi đường nhanh hơn, người bán hàng nhấp nhổm nhìn về phía nào đó.
Về tới y quán, Chu Quốc Bình vươn tay ra kéo Triệu Tố Cầm vào lòng, Triệu Tố Cầm muốn vùng ra, nhưng hai tay Chu Quốc Bình như vòng thép giữ chặt lấy nàng, làm nàng không động đậy được.
Một mùi rượu rất nồng từ người Chu Quốc Bình phát tán ra, Triệu Tố Cầm nhỏ giọng hỏi:” Tỷ lại uống rượu đấy à?”Chu Quốc Bình buông Triệu Tố Cầm ra, lão đảo đi về phía phòng ngủ:” Ta đi ngủ đây, mấy ngày tới không cần để ý tới ta.
”Triệu Tố Cầm gọi với theo:” Vân Đại tới rồi.
”“ Vân Đại? “ Chu Quốc Bình lập tức dừng chân, đó chính là thủ lĩnh thực sự của hắc y nhân, ông ta không tùy tiện rời thành Ngọc Sơn: “ Ông ta tới đây làm gì?”“ Huyện tôn phái tới bảo vệ tỷ, còn mang theo 300 hắc y nhân.
”“ Xì, coi thường ta sao, ta đâu dễ chết như thế.
”“ Huyện tôn nói, ngươi có khuynh hướng tự hủy hoại bản thân, muốn ta tới trông coi ngươi, còn dặn ta, đợi ngươi làm xong việc này là áp giải ngươi tới nơi nghèo nhất ở Hán Trung làm đại lý trưởng hai năm, cho tâm cảnh ngươi bình tĩnh lại.
” Cửa bên hé mở, Vân Đại thân thể hơi lom khom ho một tiếng từ trong đi ra, nhìn như ông già sắp chết, chẳng ai nghĩ đây là lão tặc đứng đầu cường đạo Vân thị, cả đám người như Lương Tam cũng phải chắp tay gọi một tiếng