Nay huyện Lam Điền đã thống trị hơn một thành đất đai của Đại Minh, tốc độ khuếch trương của họ không hề suy giảm mà còn tăng lên.
Lấy 20 vạn quân chính quy làm căn cơ, người Lam Điền mở rộng ra ngoài không phải kiêng dè gì nữa.
Lực lượng còn sót lại của triều đình không dám đối phó với huyện Lam Điền, vì chỉ cần ai có nhận thức cơ bản về thực lực của huyện Lam Điền đều biết, nếu khai chiến với Lam Điền kết quả chỉ là đẩy nhanh quá trình diệt quốc.
Đối với những kẻ lợi ích cố hữu của Đại Minh, Lam Điền là nơi pháp lệnh nghiêm ngặt, nhưng cũng rất chú trọng lý lẽ, đừng nói tới đám Lý Hồng Cơ, Trương Bình Trung, thậm chí còn hơn cả triều đình.
Ít nhất là khi ngươi bước chân vào địa phận Lam Điền, trừ đất đai ra, chỉ cần thứ thuộc về ngươi thì người ta sẽ không cướp bóc.
Đám thân sĩ Đại Minh trải qua sự giáo dục của Vương Gia Dận, Vương Tự Dụng, Cao Nghênh Tường, Lý Hồng Cơ, Trương Bỉnh Trung, đã hiểu ra được một điều, thực sự là không nên cướp đi miếng cơm cuối cùng của nông phu ! Có điều người hiểu đạo lý ấy chỉ được một thế hệ, sang thế hệ sau là quên sạch sẽ rồi.
Về chuyện này thì Vân Chiêu cũng chẳng có cách nào hết.
Lưng Vân Chiêu cõng một đứa con, phía trước bế một đứa khác, về tới nhà rồi mà hai đứa vẫn chưa chịu tuột xuống, Vân Chương cưỡi trên cổ cha nó mà vẫn túm tai cha nó liên tục thúc giục như cưỡi ngựa thật.
Vân Chiêu tự bảo bản thân, con còn nhỏ, cố nhịn nó, nuôi thêm hai ba năm là đánh thoải mái rồi, lúc đó đừng trách lão tử ác.
Trong hoàng gia thì cha con không nói tới tình cảm, hoặc nói cách khác thì tình cảm của bọn họ chỉ nói mồm, hoặc là mang tính biểu diễn.
Cái danh phận quân thần đã phá nát hết mọi tình cảm rồi, một người cha có thể chém đầu con mình bất kỳ lúc nào, con thì nơm nớp lo giữ lấy thân thì còn nói tới tình cảm là quá giả dối.
Ấn tượng của rất nhiều người với cha đều tới từ tuổi thơ, khi lớn lên phụ thân và nhi tử cơ bản là thành đối thủ.
Cho nên Vân Chiêu muốn trước khi con mình chưa sinh ra tâm lý nổi loạn, thân thiết với chúng chút, sinh ra nhiều tình thân chút, tránh mai này mình già rồi bị chúng ghét, cầm đao ép mình cút xéo nhanh để chúng lên ngôi.
“ Hôm nay làm sao chàng có thời gian chơi với các con lâu thế? “ Phùng Anh nhìn hai đứa bé cùng cha chơi tới mệt nhoài lăn ra ngủ như lợn con liền hỏi nhỏ:Vân Chiêu thở dài: “ Ta lấy lòng bọn chúng đấy.
”“ Lấy lòng gì cơ?”“ Nàng chưa biết tin phải không, Lưu Trạch Thanh bị nhi tử ông ta dùng gối đè chết ngạt rồi.
”Phùng Anh phì liền ba cái, đuổi điều không hay đi: “ Suốt ngày chàng suy nghĩ linh tinh cái gì thế? Chương Nhi và Hiển Nhi đều là trẻ ngoan, đừng lấy những kẻ ghê tởm đó ra so với các con.
”“ Còn có chuyện ghê tởm hơn cơ, lão bà của Lý Hồng Cơ bỏ đi theo người ta rồi, biết ai không, Lý Nham đấy.
” Dù sao hôm nay cũng quyết định nghỉ ngơi rồi, Vân Chiêu cũng buôn chuyện:Phùng Anh thở dài:” Khổ cho Hồng Nương Tử rồi.
”“ Sau này nàng đừng lo cho nữ nhân đó nữa, nghe nói cô ta cũng dẫn hai đứa con chạy rồi.
”“ Í, không phải là chạy tới chỗ chúng ta chứ?”“ Không đâu, hình như là đuổi theo Lý Nham, lần này Lý Nham hại Lý Hồng Cơ rất thảm, chẳng những mang theo lượng lớn tiền lương của Lý Hồng Cơ, còn dẫn đi ba vạn người.
Triều đình ban thưởng xuống, phong cho hắn là Đông Bình bá, đóng quân ở Từ Châu.
Lý Hồng Cơ đã chỉ lên trời thế, phải lột da rút gân đôi cẩu nam nữ đó.
” Vân Chiêu tặc lưỡi liên hồi, dân gian kể chuyện Lý Tín và Hồng Nương Tử đẹp bao nhiêu, sự thực đáng chán bấy nhiêu:Phùng Anh nghe vậy không khỏi lo lắng:” Nhưng mà đại quân Lý Hồng Cơ vẫn ở Lưu Châu đưa đi đúng không?”“ Không có tiền lương thì hắn đi đâu, nên ta đoán sớm thôi hắn sẽ tới Từ Châu cướp bóc, một công đôi việc.
”“ Sao đột nhiên Lý Nham lại quy thuận triều đình chứ?”“ Sau chuyện này có bóng dáng của Tào Hóa Thuần, nghe nói tước hiệu Đông Bình bá vốn là của Lưu Trạch Thanh đấy.
Ài, triều đình cuối cùng cũng quyết định không cần thể diện nữa rồi.
” Vân Chiêu không biết bình luận sao cho phải:Phùng Anh nghe