Khi Hàn Lăng Sơn theo Vân Chiêu tới sân sau của viện nghiên cứu vũ khí liền thấy cái một cái ấm trà lớn chạy bon bon trên hai cái thanh sắt, không có cái gì kéo, không có thứ gì đẩy, nó cứ như vậy chạy miệt mài không biết mệt.
Nếu chẳng phải thường xuyên nghe huyện tôn ba hoa về thứ này, Hàn Lăng Sơn đã rớt mắt khỏi tròng, cái thứ này chính là trâu gỗ ngựa máy của Gia Cát Khổng Minh, một khi thành công, diệu dụng của nó không phải nói một lời miêu tả hết.
Có điều khi hai người họ phấn khích nhảy lên phía sau ấm trà, ấm trà tức thì chỉ còn kêu xình xịch, xình xịch phun ra hơi nước rồi lết đi từng chút một, còn chậm hơn rùa bò.
Vân Chiêu nhìn Hàn Lăng Sơn một lượt, bực dọc nói: “ Ngươi béo lên đấy phải không?”Hàn Lăng Sơn thề thốt mình còn chưa trở thành loại quan viên mặt bư bụng bự như Đại Minh.
Vân Chiêu bỏ qua cho hắn, quan sát ấm trà tìm nguồn cơn, liền thấy nhiều chỗ bốc hơi trắng, thở dài: “ Không có cao su, kín khí đúng là vấn đề lớn, tơ rốt cuộc không thể giải quyết vấn đề, để hơi nước thoát ra ngoài nhiều thế này thì làm sao đủ năng lượng để chạy chứ.
”Hai người vừa nhảy xuống, cái ấm trà lớn tựa hồ sống lại tức thì, phun khói trắng chạy vui vẻ trên hai thanh sắt.
Vân Chiêu nhìn cái ấm trà lớn còn chẳng bằng tàu hỏa nhỏ trong công viên trẻ con, lại thở dài lần nữa, y biết vấn đề ở đâu, nhưng không cách nào thay đổi được.
Độ khít của pit tông không đủ, bị lọt khí, xi lanh cũng không đủ kín, bị lọt khí, trục chuyển động cơ giới thiết kế chưa tốt, hiệu suất truyền lực kém, hiệu suất chuyển hóa nhiệt năng thấp, một loạt vấn đề không thể khắc phục biến nó thành món đồ trơi xa xỉ nhất thiên hạ.
Đây là việc đòi hỏi thời gian, Vân Chiêu không có cách nào ngay lập tức làm ra tàu hỏa mang theo vạn tấn hàng chạy ầm ầm được.
Ấm trà lớn là món đồ chơi của huyện tôn, đó là cái nhìn của 99.
99% người Lam Điền.
Từ khi Đại Minh xuất hiện một vị hoàng đế thợ mộc, bọn họ rất sợ xuất hiện thêm một hoàng đế thích mấy trò kỹ thuật, bởi vậy không một ai muốn Vân Chiêu dùng nhiều thời gian vào món đồ chơi này.
Đặc biệt là các tiên sinh thư viện, mấy ông già thi thoảng gặp y là lại nói bóng nói gió.
Vân Chiêu rất muốn làm hôn quân một phen.
Vì chỉ hôn quân mới có thể muốn làm gì thì làm, chỉ có hôn quân mới có thể chuyên tâm nghiên cứu các loại nghệ thuật và kỹ thuật, hơn nữa chỉ hôn quân mới thực sự sống giống con người chân chính.
Làm minh quân thì xong rồi, nhất là loại minh quân như Sùng Trinh ! Làm chính bản thân sống không bằng chết.
Nghĩ thôi đã thấy thảm, một vị minh quân bị nhốt trong Từ Cấm Thành, trừ anh minh xử lý quốc sự ra còn phải đối phó với ba nghìn nữ nhân hậu cung, chết người nhất là ! Người ta còn muốn mưa móc chia đều, đúng là làm khó mà.
Đôi khi Vân Chiêu thấy hôn quân kỳ thực đều bị người ta ép mà thành.
May mà Hàn Lăng Sơn coi như là một người hiểu y, hai người cầm công cụ tháo ấm trà lớn thành tám mảnh sau đó tiền hành lắp vào, niềm vui cũng theo đó mà tới.
“ Huyện tôn nói thứ này về sau thực sự có thể kéo hàng hóa nghìn cân đi khắp thế gian à?”“ Nghìn cân là cái gì, nghìn vạn cân cũng thoái mái.
”“ Vừa rồi còn chẳng chở được hai chúng ta.
”“ Đó là vì công nghệ chưa hoàn chỉnh thôi, ngươi xem, chỉ cần ta luôn cải tiến thứ này rồi sẽ một ngày ta trải hai mươi con đường sắt dọc ngang khắp Đại Minh, dùng con rồng thép đem tân thế giới của chúng ta buộc chặt vào nhau, không chia rẽ được nữa.
”Hai người cứ tán gẫu cả đống lời phế thải, tháo cái ấm trà ra thì dễ, chứ lắp vào ấy à, nhìn hình dáng bên ngoài thì đúng rồi, thế quái nào trên mặt đất lại thừa ra một đống thứ như thế chứ? Cả hai không dám cho nó chạy thử kiểm tra, chẳng may uỳnh một cái thì toi.
Thấy trời đã tối, vừa vặn có cớ ném lại cái ấm trà lớn cho chuyên gia chuyên nghiên cứu ấm trà của viện nghiên cứu rồi chạy mất.
Trương Quốc Trụ không hề kiếm cớ, hôm nay khuê nữ của Lôi Hằng và Trương Quốc Oánh đầy năm, tuy người ta không mời, nhưng hai người thấy nên tới.
Vừa đi vào tiểu biệt thự của Trương Quốc Oánh, Trương Quốc