Trương Quốc Trụ là một trong cột trụ trọng yếu của huyện Lam Điền.
Hôn sự của một người như thế sao có thể không xen lẫn chút nhân tố chính trị cho được.
Mà đám trụ cột Lam Điền đại đa số đều rất trẻ, thể nên cho Phùng Anh và Tiền Đa Đa nhiều khỏng trống để xen vào.
Đám Hàn Lăng Sơn cưới Vân thị nữ thì không sao, bọn họ đều là độc đinh, Trương Quốc Trụ thì khác, muội tử hắn là một trong số những người đứng đầu viện nghiên cứu, muội phu của hắn nắm giữ quân đoàn mạnh nhất Lam Điền, bản thân Trương Quốc Trụ nắm đại quyền nông nghiệp, thủy lợi.
Một cái nhà như thế nếu không nhét người mình vào, Vân Chiêu có lẽ còn tin Trương Quốc Trụ chứ Phùng Anh và Tiền Đa Đa làm sao mà ngủ nổi.
Đó là sự thực.
Mọi người đều là người thông minh, nhắc nhở là được, không cần nói thấu đạo lý bên trong cho sứt mẻ tình cảm.
Đối với việc này Trương Quốc Trụ chỉ trầm tư một chút thôi, hắn không thấy quá nhiều vấn đề, dù sao cùng lắm thì cưới thêm nữ nhân nữa, so với lý tưởng lớn thì hôn sự là chuyện nhỏ.
Vân Cẩm sẽ gả cho Trương Quốc Trụ cùng với nữ tử họ Lưu của nhà cứu tính mạng huynh muội họ.
Tiền Đa Đa xử lý vấn đề này không chê vào đâu được, nàng đích thân gọi nhà họ Lưu tới, đem nguyên do trong đó giảng giải rõ ràng, càng khen ngợi Trương Quốc Trụ không vì có quyền có thế rồi liền quên gốc.
Vì cưới tiểu nữ tử họ Lưu kia, thậm chí ngay cả tiền đồ của mình cũng bất chấp.
Qua một buổi trò chuyện, Lưu gia chẳng những cảm khái đức tính cao quý của Trương Quốc Trụ, đồng thời biểu thị hiểu việc làm của Tiền Đa Đa.
Vốn ở Quan Trung này chuyện hoàng đế ban hôn đã truyền tụng quá nhiều trong dân gian rồi, khi hoàng gia làm việc này, có ai bận tâm tới cảm thụ của bách tính?Không giết cả nhà của bọn họ đã là minh quân trong minh quân rồi, may mà huyện tôn là một người như thế.
Chẳng những không giết cả nhà họ, phu nhân Tiền Đa Đa còn chuyên môn mời cả nhà tới thành Ngọc Sơn, dùng lễ số chú đáo thương thảo chuyện này.
Điều này nói lên cái gì, đó là ân điển.
Vì thế mà Lưu gia nói với Trương Quốc Trụ, nếu không cưới Vân thị nữ, Lưu thị nữ bất kể thế nào cũng không bước vào nhà hắn nửa bước.
“ Thế này không phải là giở trò lưu manh à?” Vân Chiêu nghe Tiền Đa Đa kể hết quả trình, vỗ trán xấu hổ vô cùng:Y sở dĩ không biết mệt mỏi đem muội tử tiếp thị cho những người có tài rường cột, là làm mai, thích cũng được, không thích thì thôi, chẳng ai chê trách được, cùng lắm nói y gả muội tử tới điên rồi.
Tiền Đa Đa làm thế, rõ ràng là ỷ thế khinh người.
“ Giở trò lưu manh thì sao nào?”“ Nàng làm thế, người ta không nói nàng mà nói ta, nói ta nói một đằng làm một nẻo.
”“ Chàng vốn chính là người nói một đằng làm một nẻo, hôn sự Trương Quốc Trụ là đại sự, bất kể chúng ta làm gì cũng không quá.
”Thế thì còn nói cái quái gì nữa.
Vân Chiêu bực tức quyết định tới chỗ Phùng Anh ngủ.
Sáng hôm sau thức dậy liền vứt chuyện này ra sau đầu, buổi sáng gặp Trương Quốc Trụ còn chúc mừng hắn.
“ Huyện tôn cũng không hỏi xem Vân Cẩm có muốn hay không à?”“ Hỏi rồi, là do Vân Cẩm tự nguyện, nó nhìn trúng ngươi từ lâu.
”“ Ti chức phải đi hỏi, Vân Cẩm cùng ti chức lớn lên cùng nhau, không để ủy khuất nàng.
”Nhìn Trương Quốc Trụ đi về phía đại trạch Vân thị, Vân Chiêu nói với Hàn Lăng Sơn đang đứng xem náo nhiệt, đe dọa:” Nhìn cái gì, ngươi có khi cũng không thoát.
”Hàn Lăng sơn tỏ ý sao cũng được: “ Ti chức chịu rồi, tỷ ấy muốn làm gì cũng được.
”“ Có cần ta chuyển cái nhà bên Phượng Hoàng Sơn đi không?”“ Không cần đâu ạ, nhi tử ti chức mới hơn một tuổi, nữ nhân đó khó khăn lắm mới có cuộc sống bình an, lại còn sống tốt, cũng để tang cho ti chức, giờ lại thủ tiết vì ti chức, không nên quấy nhiễu nàng.
Ti chức mấy lần không kìm được định tới tìm nàng, lại sợ phá hỏng sinh hoạt của nàng !.
”Vân Chiêu gật đầu, chuyện trên đời thực sự chẳng ai nói trước được, vỗ lưng hắn một cái: “ Ai cũng sợ ngươi, bảo ngươi giết người như ngóe, không ai thấy được một mặt ôn nhu của ngươi.
Giao Vân Hà cho ngươi, ta rất yên tâm.
”Lần này liền một lúc gả được hai muội tử, tâm tình Vân Chiêu lại không phải quá tốt.
Chính trị là thứ mà ngươi rất khó nói đâu là đúng, đâu là sai, thường mà nói thì chuyện có lợi cho mình là đúng, đó là quan niệm thị phi của đại đa số mọi người.
Bây giờ thể chế chính trị của