Vân Chiêu thản nhiên tiếp nhận tất cả những lời tán tụng đó, cũng không chỉ trích mấy người đã đổi lại cách xưng hô, chẳng qua là sớm muộn vài ngày thôi mà, không cần so đo quá nhiều, lại đưa văn kiện cho Hoàng Tông Hi: “ Mời Hoàng tiên sinh gọt giũa.
”Hoàng Tông Hi mặt mày trang trọng cung kính trả lại: “ Điều bệ hạ viết, từng chữ tựa thiên quân, Hoàng Tông Hi chẳng qua là một nho sinh, sao dám đụng tới bất kỳ chữ nào trong đó.
”Vân Chiêu chuyển ánh mắt sang Cố Viêm Vũ xưa nay luôn kiêu ngạo không coi mình là người hệ Lam Điền, hỏi: “ Cố tiên sinh thấy sao?”Cố Viêm Vũ lần này bái phục thực sự rồi, cũng đổi cách xưng hô, lưng hơi khom xuống, kính cẩn nói :” Bệ hạ đã trao quyền lực cho nhân dân, để nhân dân trở thành chủ nhân duy nhất của mảnh đất này, với chính thể dân chủ hiệp thương này, chúng ta sẽ dung nạp được trăm dòng, theo kịp được thời đại.
”“ Thần cho rằng sau đại hội điều chúng ta phải làm đầu tiên là tuyển cử bệ hạ làm hoàng đế Đại Minh, đồng thời lấy đó làm cơ sở tiếp tục thảo luận chính thể, phương hướng của chúng ta.
”Vân Chiêu đứng dậy vặn lưng: “ Chuyện của ta đã làm xong, chư vị, còn lại dựa vào mọi người đó.
”Nói xong rời khỏi đại thư phòng.
Đợi Vân Chiêu đi rồi, đại thư phòng tức thì trở nên náo nhiệt bội phần, không cần phải kiềm nén kích động trong lòng nữa, có thể thoải mái phát ti3t cảm xúc rồi, có thể thấy ai ai cũng hưng phấn, bất kể đám bí thư Bùi Trọng mang tới bao nhiêu rượu cũng không đủ uống.
Vân Dương nâng chén rượu lên hô lớn:” Ta đề nghị Ngọc Sơn thuộc về bệ hạ, thư viện Ngọc Sơn thuộc về bệ hạ, không biết chư vị có ý kiến gì không?”Từ Nguyên Thọ tâm tình rất khoan khoái, bây giờ chắc nói gì ông ta cũng đồng ý, vuốt râu cười ha hả: “ Đương nhiên thôi, tất cả mọi thứ ở Ngọc Sơn sẽ thuộc về bệ hạ, ai lại đi phản đối chứ!”Hoàng Tông Hi vẫn tỉnh táo, phân biệt rõ ràng :” Ngọc Sơn tất nhiên là thuộc về bệ hạ, nhưng người sống ở Ngọc Sơn không thuộc về bệ hạ, điều này phải ghi vào điển tịch, không được phép có chút mơ hồ nào, nếu không là phụ lại ý tốt của bệ hạ.
”Cố Viêm Vũ trước kia luôn nghi ngờ Vân Chiêu chỉ giở thủ đoạn chính trị, giờ mới nhận ra đó thực sự là người có lòng dạ vĩ đại hơn bất kỳ quân vương nào từng xuất hiện, cảm giác thế giới bừng sáng, toàn thân bừng bừng sinh lực, hận không thể lập tức thực hiện mộng tưởng kia, nói lớn: “ Đợi chúng ta thu lại sơn hà cũ, một tòa thư viện Ngọc Sơn sao còn đủ cho toàn bộ học tử Đại Minh tới học nữa, mỗ cho rằng các thông đô đại ấp ở bốn phương đông tây nam bắc đều phải thiết lập quan học như thế.
”“Phải có thêm thật nhiều người được học tập, có thế mới thực sự biến mong ước của bệ hạ thành hiện thực.
”“Vì bệ hạ, cạn!”“Cạn!” Tất cả đồng thanh giơ chén rượu lên, ngửa cổ uống cạn.
Khi Vân Chiêu trở về hậu trạch, chuyện ồn áo ở ngoài kia đã truyền về trong nhà rồi, đám phó nhân nam nữ hò reo nhảy múa, quản gia Vân Kỳ đang quát tháo người đem đèn lồ ng treo lên, còn người Vân thị không tới đó góp vui, đều đang đợi y, xếp thành hàng dài đứng đợi.
Vân Chiêu biết vậy nên vừa vào tới đại sảnh hậu trạch không đợi ai hỏi đã tuyên bố ngay:” Ngọc Sơn là tài sản riêng của Vân thị ta.
”Vân Tiêu thở phào một hơi, hài lòng gật gù:” Tốt, tốt quá, nếu đã đạt thành ý nguyện này rồi tin rằng trong Vân thị không ai nói gì nữa, sau đại hội hãy điều Phúc bá về làm thành thủ đầu tiên, Hắc y nhân thành thủ quân của thành Ngọc Sơn.
”Vân Nương hạnh phúc nhìn nhi tử, rưng rưng nước mắt: “ Nghe nói những người đó đã tôn xưng con là bệ hạ rồi phải không?”Vân Chiêu cười hì hì chắp tay: “ Tâm nguyện của mẹ đã đạt được rồi.
”Vân Nương hoan hỉ vô cùng, miệng thì cười mà nước mắt trào ra, năm xưa chỉ mong nhi tử đỗ Trạng Nguyên thôi, thế mà chẳng hiểu sao lại thành hoàng đế rồi.
Dù chuyện này bà chuẩn bị tinh thần từ lâu, đến khi thực sự xảy ra cuống hết tay chân không biết làm gì, vừa được Tần bà bà đỡ ngồi xuống ghế là liền đứng bật dậy: “ Phải rồi, mẹ phải mau mau báo cho liệt tổ liệt tông Vân thị, còn cả cha con nữa.
”Đám Vân Tiêu, Vân Hồ đứng dậy theo Vân Nương tới từ đường, Vân Chiêu muốn đi