Vân Chiêu không phải là người thích thương hại người khác, ít nhất y sẽ không thương hại đám thương cổ của Trương Gia Khẩu.
Tư bản là tội ác, câu nói này rất thích hợp dùng với Hoàng Vĩnh Phát, hắn tích góp được tài phú người đợi dùng mấy đời cũng chỉ có thể nhìn mà ngưỡng mộ, nguyên nhân vì hắn là mã tặc.
Đám mã tặc người Minh ở một dải biên quan không lên thảo nguyên cướp bóc, mà bọn chúng lại thông đồng với người thảo nguyên đi cướp bóc của chính người Minh.
Bọn chúng không cướp thương đội lớn được tiêu sư bảo vệ, bọn chúng cướp của tiểu thương đẩy xe hàng nhỏ rời Sát Hổ Khẩu, đó mới là mục tiêu của chúng.
Dưới lớp đất vàng ngoài Sát Hổ Khẩu, không biết bao nhiêu oan hồn đang gào thét.
Thế nên Vân Chiêu nhìn Hoàng Vĩnh Phát như nhìn con cừu đang đợi làm thịt mà thôi.
Cho dù thực lực của hắn có cường đại tới mấy cũng không có khả năng hơn được 9400 chiến binh dưới trướng Hồng Thừa Trù.
Với những binh sĩ đó mà nói, chỉ cần quan trên mang về lương thực và quân lương, bảo bọn họ làm gì, gần như bọn họ không từ chối.
Vì thế cho nên Hoàng Vĩnh Phát chết chắc rồi, bất kể hắn có nghĩ ra bao nhiêu mưu ma chước quỷ, đối diện với Hồng Thừa Trù, hắn vẫn chỉ là con chim cút ngoan ngoãn.
Vân Chiêu cưỡi lừa lên thư viện Ngọc Sơn, không cần mang theo hộ vệ, bởi vì hiện giờ Ngọc Sơn đã bị y hạ lệnh phong tỏa rồi.
Vì trên đó có nhiều trẻ con, thậm chí Vân Chiêu còn cho người triệt để lùng sục ngọn núi chính của Ngọc Sơn, xác định ở đó không có thú cỡ lớn nào.
Khi trời tối, Vân Chiêu rốt cuộc tới được thư viện, cái tòa thư viện có bức tường lớn phần móng kè đá cao nửa trượng, cứ làm Vân Chiêu liên tưởng tới tòa thành bảo Châu Âu.
Vài học sinh chưa ngủ thấy Vân Chiêu tới đều tươi cười chạy ra đón y.
Tất nhiên rồi, khi mua những đứa bé này, Vân Chiêu chuyên môn cho người nói với chúng, ai là người cứu chúng, đó là mẹ con Vân Chiêu.
Trẻ con luôn thích ứng nhanh, không cản các vị tiên sinh an bài, những đứa lớn hơn một chút chủ động nhận lấy nhiệm vụ chiếu cố những đứa nhỏ hơn.
Vân Chiêu cũng rất thích bọn chúng, chỉ riêng năm nay chúng đã trồng cho Vân Chiêu 400 mẫu ngọc mễ, 500 mẫu ruộng khai hoang được trên Ngọc Sơn mà trước kia Vân Chiêu dùng để nuôi sống thư viện, nay không cần mượn tay bất kỳ người ngoài nào, chúng tự cấp tự túc được, cho dù tuổi còn rất nhỏ, chúng làm nông đều rất thành thạo, cho dù đứa nhỏ nhất có năm tuổi thôi khi đi tỉa cây đều không sai sót gì.
Trẻ nhà nghèo sớm biết quản việc nhà, không phải vì chúng hiểu chuyện hơn những đứa trẻ khác, mà cuộc sống ép buộc phải như thế.
Khi một người sinh ra đã trong cảnh đói khát, bản năng sinh tồn sẽ tự dạy người đó phải đối diện với khó khăn ra sao.
Vì những đứa bé không thích ứng được thì đã không sống được cho tới giờ, cho nên 500 đứa bé ở đây là 500 sinh mang kiên cường.
Khi Vân Chiêu gặp được Tiền Đa Đa thì một nữ nô da trắng như sữa trâu, giọng dễ nghe như sơn ca, ngực phồng phồng đang rửa chân cho nàng.
Lúc này Tiền Đa Đa lười nhác, tóc buông xõa hơi rối ngồi trên giường gỗ, một tay cầm sách một tay cầm bắp ngọc mễ luộc thong thả ăn.
Vân Chiêu và Tiền Thiểu Thiểu đi vào, tất nhiên là Tiền Đa Đa có thấy, chỉ là nàng lười ngồi dậy, chỉ cần không phải ở Vân thị trang tử, chỉ cần bên cạnh không có người ngoài, vậy thì Vân Chiêu không phải là vị đại thiếu gia quyền lực của Vân thị.
Chân Tiền Đa Đa rất trắng, có chút di dạng, đó là hậu di chứng để lại do bó chân hai năm, nhưng không sao hết, dù sao nàng còn nhỏ, có thể phục hồi.
Vân Chiêu uể oải ngồi xuống ghế do Tiền Thiểu Thiểu lấy cho, đung đưa hai cái chân ngắn:” Hôm qua ngươi hạ lệnh đánh một trận đòn toàn bộ nô lệ à?”“ Ừ, đánh đứt hai cái roi luôn.
” Tiền Đa Đa đáp rất thản nhiên:“ La Nhã Cốc, Đặng Ngọc Hàm có ý kiến với ngươi lắm đấy, ngươi làm gì mà để hai người đó gào thét như điên thế? Ngươi không sợ Thang Nhược Vọng biết thân phận của ngươi sẽ thất vọng à?”Tiền Đa Đa rút chân từ ta nữ nhân da trắng lại, dùng ngón chân chỉ:” Họ muốn muốn Lạc Lệ Á làm nữ phó cho họ, ta không đồng ý, cho họ hai nữ phó thích bọn họ.
”Vân Chiêu gật đầu:” Thang Nhược Vọng sao rồi?”“ Ông ta suốt ngày giam mình trong giáo đường, ngày đêm sám hối, đôi khi còn cởi áo ra dùng roi quất mình, ta không để hai người kia tiếp xúc với ông ta.
” Tiền Đa Đa cho nữ phó kia ra ngoài, lau khô chân ngồi khoanh chân trên giường, có lẽ trong tất cả mọi người, đối diện với Vân Chiêu là nàng thoải mái nhất, đôi khi cố tình làm vài hành vi vượt giới hạn cho phép của nữ tử, vậy mà y chẳng có vẻ gì là không vui:Vân Chiêu chỉ nữ nhân vừa đi:” La Nhã Cốc và Đặng Ngọc Hàm thích nàng ta sao?”“ Không phải là thích như ngươi nghĩ đâu, bọn họ muốn bảo vệ nữ nhân này, họ cho rằng ngươi vẫn coi nàng như kỹ nữ.
”Tiền Thiểu Thiểu mỉa mai:” Sao không thấy họ bảo vệ những nữ nhân khác, xinh đẹp một chút thì cần bảo vệ, còn không thì không cần à?”Vân Chiêu không để ý