Đã nói tới giá cả, vậy là đàm phán đã hoàn thành, Hạ Hoàn Thuần dừng bước, dùng tư thế của người chiến thắng nhìn Mộc Thiên Đào, hất hàm: Được, ngươi ra giá đi.
”Mộc Thiên Đào lạnh lùng nói: “ Ba mươi vạn lượng.
”“ Gì, ngươi có nhớ vừa nói ai là ác tặc là cường đạo không hả?” Hạ Hoàn Thuần thiếu điều nhảy dựng lên: “ Ngươi nghĩ ta lấy đâu ra nhiều tiền như thế, ta là đám tham quan Đại Minh chắc, ngươi lạ gì tình trạng quan viên Lam Điền, bọn ta bị dùng như gia súc ! ”“ Đừng lắm lời nữa, 20 vạn, không giảm.
“ Mộc Thiên Đào không rảnh nghe hắn kể khổ:“ Ài, đúng là đi đêm lắm cũng có ngày gặp ma mà, thì 20 vạn lượng, nhưng ngươi phải giúp bọn ta mang Vĩnh Lạc đại điển đi.
” Hạ Hoàn Thuần đưa cho Mộc Thiên Đào một tờ giấy:” Ta sẽ cho người mang bạc tới hầm ngầm của nhà số 9 ngõ Mạch Nha đường Trường An, ngươi đợi thêm ngày nữa có thể cầm giấy này tới nhận tiền.
”“ Mai, ta sẽ dẫn người tới ti thiên giám, nhớ đấy 10 ngày.
Đồng thời ngươi cũng phải điều đám nho sinh phiền phức kia đi, để bọn ta vận chuyển Vĩnh Lạc đại điển, chuyện đó cần ba ngày.
”Mộc Thiên Đào cất tờ giấy vào lòng, đáp ngắn gọn:” Được.
”Hạ Hoàn Thuần vỗ vỗ vai Mộc Thiên Đào: “ Làm cho kín đáo một chút đấu, ngàn vạn lần đừng để công chúa biết, nếu không tương lai mộng uyên ương của ngươi khó thành.
Ài, nói thật, giờ ngươi thê thảm quá, nếu không chết ở kinh thành, ta không biết sau này ngươi sống ra sao.
”Màn méo khóc chuột chẳng làm Mộc Thiên Đào động lòng, gạt tay hắn ra: “ Ngươi đúng là ghét ta thật đấy nhỉ.
”“ Vốn thì không, như mà sư phụ ta ở trước mặt hai vị sư nương, hai tiểu sư đệ lấy ngươi ra làm gương để mắng ta, ta thấy không kiếm cho ngươi ít phiền toái, chẳng hóa ta chịu ấm ức oan à?”Từ Mộc vương phủ đi ra, Hạ Hoàn Thuần quay đầu lại nhìn cánh cửa đóng kín, quân tốt đứng tranh tháp cao canh gác trông không khác gì một tòa binh thành, mùi máu còn phảng phất trong không khí, buông tiếng thở dài.
Trở về nơi cư ngụ, lúc này Hàn Lăng Sơn đã thức dậy, đang ăn sáng ở sảnh đường, thấy Hạ Hoàn Thuần về liền hỏi:” Ổn thỏa rồi chứ?”Hạ Hoàn Thuần gật đầu:” Mộc Thiên Đào sẽ diễn luyện phòng ngự ở gần ti thiên giám mười ngày, còn phái người nói với đám nho sinh kia hoàng đế sẽ chuyển Vĩnh Lạc đại điển vào trong cung để tránh bị hủy trong chiến hỏa.
Coi như xử lý xong, chỉ là tên đó đòi 20 vạn lượng bạc, đúng là nghèo tới điên rồi.
”“ Lúc này bạc là thứ vô dụng nhất, 20 mươi vạn cũng chẳng phải nhiều.
” Hàn Lăng Sơn nói tới đó thì cũng chẳng còn chút khẩu vị nào nữa tuy việc tiến triển thuận lợi, song ở dưới bầu không khí u ám chung này, có lẽ chỉ còn tiểu nha đầu vô tư trong nhà kia là vui nổi:Thời gian qua hắn tiếp xúc với những nho sinh già thủ vệ tàng thư lâu kia, bực thì bực thật, nhưng không khỏi sinh ra chút kính trọng với họ.
Nhưng nghĩ lại thì cái thứ bọn họ liều mạng để bảo vệ, vậy mà chỉ cần một mệnh lệnh của hoàng đế, thậm chí là kẻ mưu đồ xấu giả truyền thánh chỉ, bọn họ cũng ngoan ngoãn dâng lên thứ quý trọng hơn cả sinh mạng của mình.
Hoàng đế, hoàng đế, thực sự là không thể không chết mà.
Tân thế giới của họ là điều tất yếu.
Du kỵ của Lý Hồng Cơ đã xuất hiện trong địa phận của huyện Đại Hưng phụ cận kinh thành.
Thế là bách tính các quận huyện xung quanh ùn ùn kéo tới Bắc Kinh, một số người giàu vùng ngoài sẵn sàng bỏ tiền lớn để được vào kinh thành lánh nạn, trong lòng bọn họ kinh thành là nơi an toàn nhất Đại Minh.
Sự thực, bọn họ sai lầm rồi.
Nhà giàu trong kinh thành đang ùn ùn kéo đi, tìm chỗ hoang vắng lánh nạn.
Mười ngày trôi qua rất nhanh.
Ti thiên giám bị Mộc Thiên Đào phong tỏa suốt mười ngày để diễn luyện đã được mở trở lại, chỉ là trên quan tinh đài đã trống trơn chẳng còn gì cả.
Quan tinh đài vẫn ở đó, ngay cả một viên gạch cũng vẫn nguyên vẹn như xưa, tựa hồ những thứ đặt trên đó chưa bao giờ tồn tại.
Mộc Thiên Đào cũng chẳng biết những thứ đó bị Hạ Hoàn Thuần mang đi đâu.
Hắn chẳng muốn hỏi, hắn biết rằng những thứ đó lọt vào tay Lam Điền sẽ phát huy tác dụng nên có của nó, nếu như để