Mộc Thiên Đào đã dẫn 300 kỵ binh ít ỏi của mình xuất thành.Mục đích là để thanh trừ du kỵ của Lý Hồng Cơ.Mỗi ngày hắn đều làm việc này, đều phải dày công tính toán để vừa để bắt sống du kỵ của Sấm tặc, đồng thời lấy chiến mã của đối phương bỏ sung cho mình.Thế là ở cửa chợ ngày nào cũng có cảnh náo nhiệt xử quyết phạm nhân.Hoàng đế không có chút ý nương tình nào với đám tù binh này, chỉ cần là phạm nhân do Mộc Thiên Đào báo lên, cuối cùng chỉ có một kết cục ...!Tùng xẻo.Cảnh pháp trường hết sức quỷ dị, một bộ phận nhảy nhót reo hò, một bộ phận trầm mặc, còn có cả một bộ phần thần sắc khó dò.Mộc Thiên Đào đơn thuần đặt mình ở vị trí làm việc, mỗi ngày ra ngoài thành tìm kiếm du kỵ Sấm tặc, bắt gian tế, bắt được thì báo lên cho hoàng đế, sau đó lại ra ngoài thành, tất cả quyền mưu toan tính đều không dùng được lên người đơn thuần như thế.Chính lúc hắn không ngừng đối đầu với Lý Hồng Cơ, quan chức của hắn cũng không ngừng tăng lên, từ du kích tướng quân mau chóng thanh một tham tướng.Mộc Thiên Đào hi vọng rằng khi quân Sấm tặc tới dưới thành, hắn sẽ là quan tổng binh trẻ nhất Đại Minh.Hôm nay Mộc Thiên Đào cũng từ ngoài thành trở về, mệt mỏi nằm trên giường gấm, máu me làm giường gấm trở thành be bét.Nhìn Mộc Thiên Đào vừa đặt lưng xuống đã ngủ như chết, Chu Mỹ Sác từ sau rèm đi ra, khẽ vuốt v e gò má lạnh còng của hắn.Khuôn mặt khiến không biết bao nhiêu nữ tử thư viện ái mộ nay sạm đi rất nhiều, khắp nơi là vét xước xát, có cái do thương tích, có cái do trời lạnh.
Đôi bàn tay trắng trẻo thon dài cũng thành thô ráp, mu bàn tay sưng đỏ, đều do gió lạnh gây ra.Chu Mỹ Sác lấy nước ấm, nhẹ nhàng dùng khăn tay chấm nước lau mặt cho Mộc Thiên Đào.Khăn tay vừa chạm vào mặt, Mộc Thiên Đào mở mắt ra, mỉm cười an ủi:” Không sao đâu mà.”Chu Mỹ Sắc vẫn kiên trì lau mặt cho hắn, chỉ là vẻ bi thương đã không thấy nữa, trở nên vô cùng ôn nhu.“ Nghe nói thời gian qua nàng dạy thái tử Từ Lăng, Định vương Từ Quỳnh, Vĩnh vương Từ Chiếu cưỡi ngựa.”“ Ta không chỉ dạy chúng cưỡi ngựa, còn đưa chúng ra thị tập trong thành, dạy chúng tiêu tiền ra sao, làm sao để hành động giống người bình thường, còn phái tâm phúc mang ít tiền lương tới Quan Trung, mua cho chúng ít nhà đất, cửa hiệu.
Thế huynh, nếu kinh thành không giữ được hãy nói với ta, ta phái người đưa chúng đi.”“ Vì sao lại đi Quan Trung?”“ Ta muốn chúng lấy danh nghĩa con cháu Chu thị nương nhờ Tần vương.”Mộc Thiên Đào do dự một chút nói:” Tin ta đi, những việc nàng làm nhất định đều nằm dưới sự giám sát của mật điệp ti Lam Điền rồi.”Chu Mỹ Sác lắc đầu:” Không sao, Vân Chiêu tới giờ vẫn không thừa nhận mình là nghịch tặc Đại Minh, y tự nhận mình là người kế thừa Đại Minh, nếu đã là người kế thừa, vậy thì phải che chở hoàng tử tiền triều chứ.”Mộc Thiên Đào trầm ngâm:” E không ổn ...”“ Rất ổn, ta cũng nhìn ra lâu rồi, Vân Chiêu quả thực có chút thương xót với phụ hoàng ta, ta biết vì trước kia y từng nhìn ta với ánh mắt như vậy.” Chu Mỹ Sác kiên định không ngờ:” Thói đời này rất nhiều kẻ bán chủ cầu vinh, Từ Lăng , Từ Quỳnh, Từ Chiếu không có năng lực tự lập, càng chẳng có bản lĩnh như huynh.
Nếu như theo người khác mai danh ẩn tính thế nào cũng bị kẻ có dã tâm lấy danh nghĩa chúng tạo phản.
Kẻ tham tiền sẽ bán chúng với giá tốt, kẻ tham quyền coi chúng là đá lót đường tiến vào quan trường.”“ Bất kể thế nào, kết cục của bọn chúng đều không tốt.”Mộc Thiên Đào nói nhỏ:” Nay Vân Chiêu đã xưng đế rồi.”Chu Mỹ Sác hít sâu một hơi nói ra tính toán của mình:” Đúng thế, nhưng chẳng phải y muốn thành thiên cổ nhất đế sao, y muốn làm vị hoàng đế xưa nay chưa từng có, làm được việc chưa từng hoàng đế nào làm được sao.
Ta nghĩ, y sẽ không vì ba người bình thường như đám Từ Lăng mà làm vấy bẩn thanh danh của mình đâu.
Cho nên ba người bọn chúng chủ động đi Quan Trung tiếp nhận sự giám sát của Vân Chiêu có lẽ mới còn đường sống.”Mộc Thiên Đào ngồi bật dậy nhìn chằm chằm Chu Mỹ Sác:” Ai hiến kế này cho nàng?”Chu Mỹ Sác cười thảm:” Có phải ta vô dụng lắm không?”Mộc Thiên Đào vuốt má nàng:” Ta chỉ sợ có kẻ lợi dụng nàng thôi.”“ Là Tào công công.”“ Là Tào Hóa