Từ khi phát sinh va chạm với Lam Điền, Tả Lương Ngọc cứ chạy mãi, chạy từ Hà Nam tới Lưỡng Hồ, chạy từ Lưỡng Hồ vào Xuyên, lại Từ Xuyên chạy về Lưỡng Hồ, tới đông nam, cuối cùng dừng chân ở phủ An Khánh.
Trước kia Tả Lương Ngọc chẳng phải là mục tiêu bàn tới ở chính sự đường Lam Điền, cho nên mặc ông ta tự dọa mình chạy đông chạy tây, Lam Điền không quan tâm.
Có điều khi ông ta bị Lý Nham, Hoàng Đắc Công cùng với Nhị Lưu kiềm chế ở phủ An Khánh, số phận của ông ta đã được định đoạt.
Đối diện với quân đội toàn hỏa khí vũ trang tận răng của Lôi Hằng, vì cái mạng, ông ta chỉ biết xông lên.
Không phải là ông ta không muốn hàng.
Ông ta viết ba lá thư đầu hàng rồi, chỉ tiếc là như đá chìm đáy biển.
Ba năm trước Tả Lương Ngọc đã tuyên bố với tất cả mọi người, rửa tay chậu vàng, từ nay không quan tâm tới chuyện quân ngũ, quốc sách nữa, đem mọi chuyện trong quân giao phó cho nhi tử Tả Mộng Canh, chỉ muốn làm một lão nông, sống qua ngày tàn.
Tiếc là chẳng ai nghe, cũng chẳng ai tin.
Dù khi tin cái chết của ông ta truyền đi, mọi người vẫn không cho rằng Tả Mộng Canh cầm quân, mà là ông ta.
Tả Mộng Canh kỳ thực cũng là viên tướng dũng mãnh, mấy năm qua còn đánh thắng Trương Bình Trung vài trận, mới có thể dẫn cha mình chạy suốt như vậy được.
Thế nên Tả Mộng Canh nghĩ rằng có thể đoạt được đường sống cho mình và cha mình, đến chập tối phát động tấn công mãnh liệt vào sở bộ quân Lôi Hằng.
Hắn biết để quân Lam Điền nổ pháo trước thì xong hết rồi.
Thậm chí Tả Mộng Canh còn không tính tới đợt xung kích thứ hai, cho nên đem gia quyến cùng bộ hạ tâm phúc dũng mãnh nhất an bài ở tuyến đầu, nói với đám còn lại, mấy năm qua đi tới đâu cướp bóc tới đó, nếu bị quân Lam Điền bắt được là chết.
Quân Tả Lương Ngọc từ xưa chẳng phải thứ tốt đẹp gì, bọn chúng khác tặc khấu duy nhất ở một điểm là mang danh quan phủ thôi.
Ngay bọn chúng cũng biết nếu bị quân Lam Điền bắt được, muốn sống khó hơn lên trời.
Vì thế ba lộ quân tổng cộng tám vạn nhân mã mang theo quyết tâm bi tráng phát động tấn công vào quân trận vừa mới tới nơi của Lôi Hằng.
Tám vạn người, chiến tuyến dài tới năm dặm, phân ba hướng trái phải giữa tấn công, dù bị đạn pháo bắn tan tành, chúng vẫn khóc lóc la hét xông lên, chúng chỉ hi vọng vào lúc hỗn chiến với quân Lam Điền cục diện thay đổi, có đường sống.
Tả Lương Ngọc mặc bộ giáp bình thường, không cưỡi ngựa, trà trộn trong quân tốt.
Không hổ danh là người trải qua trăm trận, tuy đạn pháo liên tục rơi xuống, ông ta luôn tránh được điểm rơi, trên đường tấn công còn phát hiện, chỉ cần là nơi đã bị bắn sẽ không có đạn pháo rơi xuống nữa.
Khi có tiếng đạn của hỏa thương vang lên trong khói đen, Tả Lương Ngọc biết quân Lam Điền ở trước mắt rồi, ông ta cẩn thận nằm rạp vào cái hố đạn, kéo thi thể che người, để mình giống một người chết.
Chiến trận diễn ra thế nào ông ta trốn trong hố không rõ, ông ta thừa biết chẳng có hi vọng gì, chỉ mong có cánh quân nào đó may mắn chọc thủng phòng tuyến Lam Điền, khiến quân Lam Điền truy kích thì may ra mình nằm đây có đường sống.
Đến khi nghe tiếng còi chói tai truyền khắp quân Lam Điền, ông ta đánh liều bò lên hồ nhìn, sau đó đám quân tốt cầm hỏa súng xếp hàng ngang tiến lên.
Tả Lương Ngọc thở dài, từ từ bò ra phía sau ! Ông ta không ngu xuẩn nằm yên một chỗ giả làm xác chết, phương thức dọn chiến trường quân nào chẳng giống nhau, dù xác chết cũng đâm vài cái.
Mấy nghìn năm chiến tranh, kẻ giả chết trên chiến trường đâu hiếm.
Ông ta một mực bò, không dám đứng lên chạy, vì kẻ đứng lên bị quân tốt Lam Điền từng bước tới gần giế t chết rồi.
Rồi một đôi giày da đầy bùn đột nhiên xuất hiện trước mặt ông ta, tiếp đó ông ta thấy lưỡi lê sáng loáng đâm xuống.
Tả Lương Ngọc hét lên, lăn mình một tiếng tránh đi.
Liên tiếp có lưỡi lê đâm xuống, đến khi có lưỡi lê đâm vào đùi, Tả Lương Ngọc không nhịn được la lên: “ Ta là Tả Lương Ngọc.
”Đám quân tốt ngẩn người, nhìn trưởng quan của mình, chỉ thấy trưởng quan nâng súng đâm xuyên yết hầu Tả Lương Ngọc rống lên: “ Tiến lên.
”Máu tươi từ miệng Tả Lương Ngọc liên tục trào ra, không bao lâu sau nhắm mắt lại ! Trận chiến phủ An Khánh, hai cha con Tả Lương Ngọc, Tả Mộng Canh chết tại trận, quân đội quy mô tám vạn rốt cuộc không cách nào giết hết, đám tàn binh lên tới hơn ba vạn bỏ chạy tứ tán tàn hại bách tính phụ cận thê thảm.
Đám quân tốt may mắn thoát nạn đó chỉ còn đường trốn sâu vào núi, cả đời không dám thò mặt ra, kết cục của bọn chúng cuối cùng cũng sẽ chẳng thể có hậu.
Khi Vân Chiêu từ Cung Nhân Dân đi ra nhìn thấy rất nhiều người đứng trên bậc thềm đá.
Bùi Trọng ở bên giải thích: “ Bệ hạ, hôm nay là ngày Cung Nhân Dân mở cửa, bách tính nghe nói ở đây đặt quốc tỷ Đại Minh nên tới mở rộng tầm mắt.
”Vân Chiêu phát hiện mấy khuôn mặt hết sức kích động, biết mình bị nhận ra rồi, mỉm cười vẫy tay với họ, sau đó quay trở lại Cung Nhân Dân, rõ ràng không cách nào đi cửa trước rồi.
Từ cửa sau Cung Nhân Dân đi ra sẽ thấy Quốc tướng phủ.
Vân Chiêu