Ngày hôm sau Vân Chiêu nhận được đầu người của Tả Lương Ngọc, Tả Mộng Canh, xem xong quyết định một cái làm chén rượu, một cái làm chén trà, chọn thế nào là lựa chọn của đám công tượng hắc ám, bọn họ quen việc rồi.Đế quốc cần công cụ thể hiện võ lực và uy nghiêm, đầu hai cha con Tả Lương Ngọc là công cụ tốt.Chỉ vậy thôi, hai kẻ này chẳng đáng để Vân Chiêu tốn thêm thời gian.Tu tu tuu ...Tàu hỏa phun cột khói đen kìn kịt, đưa Vân Chiêu lên Ngọc Sơn.À đúng rồi, có chuyện quan trọng cần phải nói, bây giờ cái ấm nước biến chạy ngớ ngẩn mà trước kia ai cũng cười Vân Chiêu giờ đã thay thế xe trâu thành công cụ giao thông nối liền thư viện Ngọc Sơn và thành Ngọc Sơn rồi.Thấy đầu tàu dần dần hoàn thiện thành hình dáng mình quen mắt, Vân Chiêu rất hài lòng.Tàu hỏa của thư viện chưa đủ lớn, mặc dù có thể đưa mấy chục vạn cân hàng lên Ngọc Sơn trong một lần, Vân Chiêu vẫn thấy chưa đủ, với y thì trăm vạn cân cũng mới chỉ là bắt đầu thôi.Dốc Ngọc Sơn rất cao, hôm nay tầu chở đầy hàng hóa, thêm nửa đầu là khoang chở khách đầy người, vì thế lúc tới con dốc dựng đứng, từ đường ray khác có một cái đầu tàu khác chạy tới, nối vào phía sau, cái phía trước kéo, cái phía sau đẩy, như thế mới đủ sức đưa được người và hàng lên Ngọc Sơn.“ Đó là thiết kế của ta đấy, tinh diêu không? “ Vân Chiêu đắc ý khoe sáng tạo thiên tài của mình:Trương Quốc Trụ mặt lạnh tanh:” Nếu như bệ chịu bỏ thêm tâm tư vào quốc vụ, chia sẻ gánh nặng cho thần, thần nhất định cảm thụ được sự tinh diệu của chiếc tàu hỏa này, cũng sẽ dùng ngôn ngữ tinh diệu nhất chúc mừng bệ hạ.”Vân Chiêu lắc đầu: “ Không thể vượt quyền, quân vụ là của ta, chính vụ là của ngươi, chúng ta phải tạo thành thói quen này từ bây giờ.”Kỳ thực Trương Quốc Trụ rất không yên tâm về thứ này, hắn rất sợ đi nửa chừng cục sắt to tướng sẽ xảy ra sự cố không chạy được nữa, lúc đó hắn cùng cục sắt vạn cân này lao xuống vực, hắn thà đi xe trâu còn hơn.Nhưng ngoại trừ tay nắm chặt lan can ra thì hắn không thể hiện mình sợ: “ Bệ hạ nếu đã xử lý quân vụ thì cũng phải xử lý cả phần cung ứng hậu cần cho quân đội chứ, mảng đó là của bệ hạ, đâu phải của thần.”Vân Chiêu nghiêm mặt: “ Vì ta còn có việc quan trọng hơn để làm.”Trương Quốc Trụ mặt tối sầm: “ Bệ hạ hôm nay lại đi nghiên cứu hai mươi sáu cái máy điện báo của người sao?”“ Đúng thế.
“ Vân Chiêu nghiêm túc gật đầu, từ khi phân quyền, y không cần cả ngày tối mặt đọc văn thư xử lý sự vụ nữa, có thể theo đuổi chút mộng tưởng rồi: “ Nếu làm tốt có thể thiên lý truyền âm.”Trương Quốc Trụ hít sau một hơi: “ Được, nếu bệ hạ đã cố chấp với cái thiên lý truyền âm này như thế, phải chăng bệ hạ nên giải thích một chút, từ thư viện Ngọc Sơn tới thành Ngọc Sơn có 15 dặm, bệ hạ vì truyền đoạn tin ngắn mà phải dùng máy phát điện, máy điện báo, còn phải kéo đường dây điện giữa hai vùng, hao phí tận một vạn sáu nghìn đồng bạc.”“ Hơn nữa tin tức truyền đi còn không khớp nhau nữa, chẳng lẽ bệ hạ một lòng vùi đầu vào phương diện này là vì tương lai đế quốc?”Vân Chiêu cảm thấy thật cô đơn, chẳng ai hiểu y cả: “ Ta thực sự không phải chỉ chơi đùa ...!Hơn nữa ta chỉ thi thoảng mới đi xem một lần, ta đâu có chậm trễ quốc vụ.”Đang nói chuyện thì một cái tàu lượn lướt qua trên đầu tàu hỏa, Vân Chiêu tức thì mừng rỡ đứng dậy vẫy tay gọi lớn người đang bay trên kia.Trương Quốc Trụ hết nói nổi, hắn thực sự không cách nào bình phẩm chuyện Vân Chiêu đang làm là đúng hay sai.Nếu nói đúng, tấm gương vị hoàng đế thợ mộc của Đại Minh vẫn còn đó.
Nếu nói sai, cái tàu hỏa mà trước đó mọi người coi như món đồ chơi vô dụng, cực lực phản đối y bỏ công sức vào đó, giờ đã chứng minh tính thực dụng của nó.Hoàng đế không có chuyện nhỏ, người khác có thể phạm sai lầm, hoàng đế thì không, vì một sai lầm thôi cũng có thể gây đại họa, Vân Chiêu có thể đúng 99 lần, nhưng hắn vẫn đề phòng 1 lần sai phạm kia.Tàu hỏa tới trạm thư viện Ngọc Sơn, Vân Chiêu nhảy xuống tàu, đưa mắt tiễn nó tiếp tục chạy về phía viện nghiên cứu, sau đó cùng đám thị vệ đông đào vào