Phụ cận đất Lũng có thể di cư chỉ có một dải Duyên Hoàng.Hoàng Hà chảy qua đất Lũng tới hơn 500 dặm, nhưng chẳng mang lại mấy ích lợi cho mảnh đất này, ở đó hẻm sâu, nước siết.
Hoàng Hà chảy ầm ầm dưới sơn cốc, trên sơn cốc thì vẫn trở trụi, thi thoảng có vài ba khóm cây lè tè, khiến nơi này hoang vu.Mọi người chỉ có thể khai khẩn ít ruộng ở trong hẻm núi, mà con sông nát đó cứ dăm ba năm dâng lũ một lần, đủ để phá hủy hết chút ruộng mà bách tính vất vả khai khẩn ở lũng sông.Đất nơi đó vỡ nát như là ông trời dùng xẻng xới lên vậy.Sống trong hoàn cảnh đó, ngay cả ca khúc của người chăn cừu cũng bi thương, ai oán hơn nơi khác.Hoàn cảnh như thế vốn không thích hợp cho con người sống, chỉ bởi vì chiến loạn, quan phủ cùng với các nhân tố khác khiến bách tính lựa chọn cái mảnh đất mà ngay đạo phỉ chẳng sống nổi ấy để sinh tồn.Giờ thiên hạ thái bình rồi, chuyện đầu tiên là không để bách tính sợ quan viên.Ở rất nhiều nơi bách tính sợ gặp quan, vì gặp quan là đồng nghĩa với nộp thuế.May mà quan viên mới tới hình như không định thu thuế, thậm chí còn đem quần áo nhường cho bách tính đương địa, mặc dù một đại cô nương mặc áo bào huyện lệnh cứ quái quái.
Có điều mỗi lần gió thỏi qua, thanh sam mỏng manh dán sát lên người, bách tính phát hiện cô nương này đã lớn.Trương Sở Vũ bi thương vô cùng.Nơi này đã đại hạn ba năm.Nhiều khi bách tính đứng ở trên lưng núi cùng cây giống héo rũ, nhìn đằng xa mưa rút như nước, vậy mà mây bay tới chỗ ruộng bậc thang thì mây tan mưa tạnh, một chiếc cầu vồng cực lớn vắt ngang qua bầu trời, hơi nóng hầm hập nung cháy mặt đất, chỉ có gió mang tới chút hơi ẩm vô dụng.Tháng bảy rồi, ngọc mễ chỉ cao tới đầu gối, đã trổ hoa kết trái, nhưng bắp chỉ to chưa tới cổ tay đứa trẻ, hạt chỗ có chỗ không.Kiều mạch nở hoa hồng nhạt, lưa thưa rải rác, nếu mọc khắp núi sẽ thành mỹ cảnh.“ Lão bá, phải đi rồi.
“ Trương Sở Vũ nhét vào hũ ngói trong tay ông già đen xì xì một ít lá trà mình đem theo:Ông già cho ít nước vào hũ, sau đó thổi lửa bốc lên, cẳng mấy chốc nước sôi.
Trương Sở Vũ từ chối lời mời ông già, ông già không khách khí, đổ nước trà nâu nhạt vào cái cốc cũng đen xì, nhấp một ngụm.Chẳng mấy chốc ông già uống hết trà, đôi mắt mở đục nhìn dòng sông xa: “ Nước Hoàng Hà không dễ uống.”Trương Sở Vũ ngồi xổm xuống đất ôm đầu gối đung đưa.Ông già hỏi: “ Chúng ta đi rồi thì tổ tiên phải làm sao?”“ Tổ tiên không uống nước, chúng ta thì có.”“ Cái trang này từng có tiến sĩ đấy.”“ Vâng, từng có, sáu người, có điều người ta trúng tiến sĩ liền đi không về nữa.”Trương Sở Vũ nhìn con chim ngồi trên bình nước của hắn, vươn cái mỏ dài muốn uống nước bên trong.
Con chim rất ngốc, không biết cách ném đá vào bình để nước dâng lên rồi uống.Hắn lấy bình nước, đổ ra lòng bàn tay một ít, con chim đen xì không ngờ ghé mở tới uống sạch, còn liên tục kêu với Trương Sở Vũ.“ Nước ở trong vũng chẳng đủ cho người uống, trâu muốn uống nước còn phải quỳ xuống xin người.
Nếu không đi thì chẳng còn đường sống nữa, mọi người cầu khấn thần linh 30 ngày rồi, thần linh cho vài giọt nước, lão bá, theo cháu đi.”Ông già cười xua tay:” Đi rồi có sống được không?”“ Cháu dẫn mọi người đi kiếm ăn.”- Khà khà, đi đâu mà kiếm được cơm cho hai vạn người?Trương Sở Vũ đáp:” Bạch Ngân Hán giàu có lắm, đất đai của họ đã không trồng lương thực nữa mà chuyển sang trồng thuốc lá rồi, mà cái tên Bạch Ngân Hán nghe cũng rất giàu có.”Ông già cười càng lớn, dùng bàn tay thô ráp nắm lấy bàn tay trắng trẻo của Trương Sở Vũ:” Bé con à, Bạch Ngân Hán tám năm trước giế t chết tám trăm người Lương Hòa Thượng đấy, mà Lương Hòa Thượng có thể đấm chết cả con trâu, ngươi có bản lĩnh ấy không?”Trương Sở Vũ vỗ ngực:” Cháu là quan.”“ Người trồng thuốc lá ở Điều Thành là mấy vị vương gia của triều đình, ngươi không chọc vào đâu.”“ Khéo quá, cháu ở Lam Điền không chọc được vào bách tính, nhưng chọc được vào vương gia.”Ông già không cách nào từ chối được sự nhiệt tình của Trương Sở Vũ, ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh ngăn ngắt không có một bóng mây, cúi đầu nhìn đất vàng bị gió thổi qua cuốn theo cả mảng, gật đầu mấy cái:” Hết cách rồi, theo ngươi