“ Lão gia, nơi này có thể dựng một cái xưởng dệt, chỉ cần thu gom hết lông cừu khu vực xung quanh đây là có thể bố trí công ăn việc làm cho không ít khuê nữ, thiếp thân sẽ làm tốt việc này.
“ Dệt lông cừu là bí mật bất truyền của thư viện Ngọc Sơn, bình thường không có cơ hội đụng tới, nhân chuyện này Lưu Vân Thị thấy có cớ xin Đa Đa hoàng hậu mở cửa sau cho rồi:Vân Trường Phong sao không hiểu ý lão bà, ho một tiếng: “ Chuyện nhà chớ làm phiền ta.
”Vân Lưu Thị bóp vai cho trượng phu: “ Biết ngài là một đại lão gia thanh liêm như nước rồi, thiếp cũng hiểu Vân thị gia quy trùng trùng, nhưng mà chúng ta cũng vì bách tính cả, phải không nào.
Chẳng lẽ những khuê nữ kia đều xuống mỏ hết?”Vân Trường Phong thấy thế không tệ, nghĩ một lúc quay đầu dặn lão bà: “ Nàng về trang tử khấu đầu với lão tổ tông, đem hết chuyện ở nơi này nói rõ với lão tổ tông, ngàn vạn lần đừng giấu diếm hay thêm thắt gì cả.
Nếu lão tổ tông cho chúng ta mở cái xưởng này thì chúng ta mở, không thì nàng lập tức im miệng, về nhà thăm cha mẹ với vấy đứa bé, ở nhà hai tháng tới cuối thu hẵng về đây.
”Trời tờ mờ sáng, Trương Sở Vũ đứng trên ụ đất cao nhìn đoàn người từ khe núi bốn phương tám hướng tràn ra, một cảm giác bi tráng trào dâng trong lòng.
Từ giờ trở đi, vận mệnh của hai vạn năm nghìn người này sẽ giao vào trong tay hắn.
Giống như vị hương thân phá sản kia nói, dù là tạo phản thì bọn họ cũng đi theo hắn.
Trương Sở Vũ đã đem toàn bộ lương thực còn lại trong huyện nha ra, giao cho mấy vị hương thân cao tuổi cai quản, phân phối, đồng thời quát mắng những bách tính ngu xuẩn muốn mang theo cả cối xay di cư.
Cho dù là thế tập hợp được đội ngũ hai vạn rưởi đó cũng tốn mất sáu ngày.
Hắn vốn dẫn một nhóm đi trước, đáng tiếc hai mươi hai vị hương thân nhất trí cho rằng, phải tạo thành đại đội nhân mã rồi mới tiến về Điều Thành, Bạch Ngân Hán.
Có những người cả đời chưa rời khỏi núi tràn ngập sợ hãi với thế giới bên ngoài.
Điều Thành giáo uy Lưu Đạt dẫn đội tiếp ứng tới, sau khi đưa phụ nhân trẻ nhỏ lên xe cùng với đồ đạc, bách tính đồng loạt hướng về cố hương quỳ xuống khấu bái.
Cảnh tượng rất kinh người.
Nhìn thì rất bi tráng nhưng không mấy người khóc, ngay cả những đứa bé chưa hiểu chuyện lúc này cũng rất yên tĩnh, dù là người già hay tráng đinh, phụ nhân, bọn họ đều có một nét mặt đó là kiên cường.
Lưu Đạt đối diện với người nghèo chẳng có cảm thụ đặc thù gì, thân là quân nhân, hắn càng để ý cốt khí:” Khí thế này cần gìn giữ.
”Trương Sở Vũ gật đầu:” Bọn ta là quan chăn dân, tách nhiệm là giúp họ giữ khí thế này đến khi được cứu, nếu không đám người này chẳng mấy chốc biến thành dã thú.
”Lưu Đạt kéo xe gà trống, quay đầu nhìn đội ngũ dài dằng dặc, thở dài:” Nhân số nhiều quá.
”Trương Sở Vũ cũng đang kéo một cái xe khác:” Lần này có thể đưa hết mọi người từ trong núi ra, nhưng chỉ vài năm thôi, trong đó lại chật kín người.
”“ Chẳng phải nói nơi đó khô hạn không có gì ăn à?”“ Ngươi không hiểu mảnh đất Hội Ninh đó, đất đai không có mấy, nếu gặp một năm thuận lợi mưa thuận gió hòa, trồng một vụ ăn ba năm, trong khe núi cũng không thiếu nước, đáng tiếc năm tháng như vậy không nhiều.
”Trương Sử Vũ ngẩng đầu nhìn quanh:” Ngươi sẽ không hoàn toàn từ bỏ giám sát đấy chứ.
”Lưu Đạt hừ một tiếng:” Ngươi nói thử xem.
”Trương Sở Vũ hơi xấu hổ:” Chắc là không rồi, có điều ngay cả ta mà cũng phòng bị thì quá đáng.
”“ Nếu ở thời Chu Minh thì loại người như ngươi đã bị ta giết rồi, ngươi nên thấy may mắn vì còn sống đi.
”Trương Sở Vũ thở dài, cúi đầu kéo xe, đối với tiền đồ, hắn không biết hậu quả việc làm của mình, duy một điều có thể khẳng định là bách tính có thể sống, còn mình e phải đối diện với sự trừng phạt nghiêm khắc.
Cao nguyên hoàng thổ tựa hồ chẳng có điểm cuối, leo qua ngọn đồi lại thấy ngọn đồi khác.
Đường xá khó đi nhưng nhất định phải đi tiếp, còn về phần vận mệnh cá nhân bất quả chỉ là chuyện nhỏ tới không đáng kể.
Vương triều mới vừa thành lập, mọi chuyện bộn bề, Vân Chiêu vừa xử lý xong chuyện ở Hội Ninh liền bị chuyện nơi khác thu hút sự chú ý.
Đại quân của Đoàn Quốc Nhân tới Cáp Mật.
Vách là cách gần trăm năm, quân đội Đại Minh lần nữa đặt chân lên Cáp Mật Vệ.
Trước mắt