Cho tới giờ người thành Ngọc Sơn đều không hiểu vì sao hoàng đế nhà mình lại kiên nhẫn với ba nhân vật nhỏ như vậy, nhỏ tới mức không nhắc tới cũng chẳng ai bận tâm ba người này còn sống hay đã chết.
Những người đó căn bản chẳng thể làm nên trò trống gì.Họ không biết rằng, trong ký ức Vân Chiêu, chính ba nhân vật nhỏ này làm được điều vô số danh thần dũng tướng Đại Minh không làm được.
Bọn họ ngăn cản đại quân của Đa Nhĩ Cổn tận 81 ngày.Cái giá phải trả là Giang Âm thành đống đổ nát, người Giang Âm gần như chết hết, ba người tuẫn tiết, tạo thành khúc ai ca bi tráng nhất cho vương triều Chu Minh.Mà quân Thanh qua trận đó cũng tử thương thảm trọng, để lại dưới chân thành Giang Âm xác ba vị vương, mười tám tướng lĩnh mới có thể vượt qua Giang Âm, dày vò đám xương mềm.Nhà lao Ngọc Sơn được xây dựng phía sau Núi Trọc, vắng vẻ sạch sẽ khô ráo.Trong phòng giam không lớn, Trần Minh Ngộ và Phùng Hậu Đôn đang đánh cờ, Diêm Ứng Nguyên ở một bên xem, bọn họ tất nhiên không có cờ và bàn cờ, lấy đá lớn nhỏ thay thế.Có thể nhìn ra ván cờ của bọn họ đã vào giai đoạn giằng co quyết liệt, không để ý tới bên ngoài.“ Hôm nay trẫm có rượu.” Đợi cuộc chiến phân thắng bại Vân Chiêu mới lên tiếng:Diêm Ứng Nguyên ngẩng đầu lên, giọng không lạnh không nhạt:” Rượu chặt đầu sao?”Vân Chiêu lắc đầu, thở hắt ra một hơi:” Người có cốt khi ở Đại Minh chẳng còn là bao nữa, mỗi người đều đáng để trẫm tôn trọng, hôm nay uống rượu tán gẫu, kết thúc bữa rượu này, các vị có thể về Giang Âm rồi.”“ Vậy thì uống.”Có những người rất bình thường, không tài hoa gì đặc biệt cũng chẳng có trí tuệ hơn người, nhưng họ sống cả đời vì một khoảnh khắc đặc biệt nào đó.Như ba người này, trong thời không khác, cuộc đời bọn họ nở rực rỡ trong 81 ngày, bọn họ không dốc sức vì vương triều cũ, mà là vì tôn nghiêm.Đó là phẩm chất mà Vân Chiêu coi trọng nhất, quan trọng hơn cả trí tuệ, hơn cả trung thành, thậm chí hơn cả tình yêu.Từ Nguyên Thọ không hiểu, vì sao Vân Chiêu coi những hồng nho bác học, vang danh thiên hạ như rác, lại coi trọng ba tiểu lại chẳng có công danh như thế.“ Rượu ngươi mang tới chắc phải năm lượng một vò? “ Qua nhiều lần tiếp xúc, cảm quan của Diêm Ứng Nguyên với Vân Chiêu không còn quá tệ nữa:“ Ông sai rồi, vò rượu này tới từ Kiếm Các đất Thục, chôn tới ba mươi năm, rượu còn một nửa, nước rượu sánh đặc, cần cho thêm rượu mới vào uống, tư vị mới ngon nhất.
Ba m ươi năm, một đời người, có 5 lượng phải chăng là làm nhục quá không?”“ Đây là cái lợi của hoàng đế sao?”Vân Chiêu rót rượu vào bốn cái chén rồi nâng chén uống trước:” Lợi ích làm hoàng đế nhiều lắm, các vị không ngờ tới đâu.”Diêm Ứng Nguyên lạnh nhạt mỉa mai: “ Bảo sao có nhiều thứ tặc hại dân như thế.”“ Ha ha ha, Lam Điền của trẫm chưa bao giờ hại bách tính, ngược lại, bọn ta cứu vớt vạn dân khỏi nước lửa, bách tính thiên hạ qua vất vả, để trẫm làm hoàng đế của họ mới công bằng.”Học chính huấn đạo Phùng Đôn lên tiếng:” Ta biết nhà ngươi làm tặc khấu nhiều đời, nhưng ít nhất cũng là đệ tử của đại nho Từ Nguyên Thọ, thế nào cũng phải cố kỵ thể diện, chớ nói một chuyện vô sỉ thành thiên kinh địa nghĩa như thế.”Vân Chiêu quay đầu hỏi ngục tốt:” Ngươi có thích trẫm làm hoàng đế của ngươi không?”Ngục tốt khom người cười hì hì:” Có ạ, không chỉ tiểu nhân cam tâm tình nguyện, phụ thân đã mất của tiểu nhân chờ ngày bệ hạ lên làm hoàng đế mãi, tiếc là ra đi trước lúc đó.”Vân Chiêu rất hài lòng với câu trả lời này, hất hàm hỏi ba người kia:” Thế nào?”Phùng Hậu Đôn trừng mắt nhìn ngục tốt tuổi trung niên:” Cha ngươi mất bao năm rồi?”Ngục tốt gập ngón tay tính:” Mười tám ...!Không, mười chín năm rồi.”“ Khi đó Vân thị còn là tặc khấu trong núi mà các ngươi cũng thích à?”“ Tất nhiên, không tin đi hỏi cha ta xem.”Phùng Hậu Đôn tức hộc máu:” Được, đợi ta uống xong bữa rượu chặt đầu này sẽ đi hỏi cha ngươi.”Ngục tốt ngạc nhiên:” Bệ hạ có định giết các ngươi đâu.”“ Ba người bọn ta phải chết.”Vân Chiêu hỏi người nhiều tuổi nhất là Diêm Ứng Nguyên:” Vậy là sao?”Diêm