Vân Chiêu đi một lúc rồi mà ba người Diêm Ứng Nguyên nhìn nhau, cuối cùng đồng loạt cầm chén chạm vào nhau ngửa cổ uống cạn, sau đó không nói gì nữa.
Ngục tốt đã mở cửa phòng giam, chẳng ai canh gác cả, bọn họ không nghi ngờ chuyện mình được thả, nhưng mà ít nhiều có chút bẽ mặt, cứ coi người ta là kẻ thù sống chết, tưởng hi sinh oanh liệt, rốt cuộc nhận ra mình hóa ra trong mắt người ta nhỏ bé không đáng gì.
Mãi lâu sau Phùng Hậu Đôn mới lên tiếng: “ Có lẽ đó là dáng vẻ hoàng đế thực sự, ta gặp y ba lần, ấn tượng thay đổi ba lần, bây giờ kỳ thực ta không phản đối y làm hoàng đế.
”Trần Minh Ngộ thở dài: “ Khai quốc hoàng đế có ai dễ đối phó, nhìn chung cũng không ai quá tệ.
”Diêm Ứng Nguyên đứng dậy: “ Đi thôi, Vân Chiêu dùng lễ đối đãi với chúng ta, nhưng đám ngục tốt chưa chắc đâu, người ta không giết rồi, chúng ta đừng để nhục vào tay đám tiểu nhân.
”Ba người đeo bọc hành trang rời nhà lao thì gặp tên ngục tốt kia vừa thay áo mới từ trong phòng đi ra, vừa ngâm nga tiểu khúc vừa cởi dây buộc con lừa nhảy lên vỗ mông nó chạy mất, không biết đi đâu mà gấp gáp lắm.
Phùng Hữu Đôn không tin nổi, nhìn quanh một lượt không thấy bất kỳ ai, lòng đâm ngờ ngợ:” Hình như cả cái nhà giam đó chỉ có mỗi ba chúng ta mà thôi.
”“ Đúng rồi, nói mới nhớ, mấy ngày qua chỉ có hắn trông coi nơi này, chưa từng thấy ai khác.
” Trần Minh Ngộ quay lại nhà giam, trước đó ba người mang tâm tư chết chắc nên chẳng quan tâm điều gì khác, lúc này mới phát hiện nhà giao hơn chục phòng giam im ắng khiếp người, thực sự là không có ai cả:“ Đi thôi, về nhà.
” Diêm Ứng Nguyên xốc hành trang lên đi trước, hai người kia mới tỉnh ngộ đuổi theo:Rời nhà lao Ngọc Sơn cứ men theo con đường nhỏ rẽ ba bốn lượt liền tới con đường chính.
Đường chính không quá rộng nhưng hết sức sạch sẽ, rất náo nhiệt, tiếng cười nói rộn ràng, trẻ con đuổi nhau trên phố, bách tính tán gẫu chuyện thường ngày, sĩ tử tranh cãi chuyện thời sự, ba người như ba giọt nước nhỏ xuống biển, chẳng mấy chốc biến mất.
Vân Chiêu rất thích ba người đó.
Anh hùng bình phàm luôn khiến người ta yêu thích.
Cho dù tỏ ra kiêu ngạo một chút, dù không hợp thời thế một chút, cũng làm người ta yêu thích hơn người vâng vâng dạ dạ khiến người ta bực mình.
Vân Chiêu trước kia vô cùng thích tiên sinh của mình, giờ thì y không muốn nhìn thấy mặt Từ Nguyên Thọ nữa.
Chẳng vì cái gì khác, cứ mỗi lần gặp mặt là ông ta phá sạch tâm trạng tốt đẹp của y.
Hôm nay cũng vậy, Vân Chiêu vốn nghe chuyện ba người Diêm Ứng Nguyên lang thang ở Quan Trung năm ngày, sau đó quyến luyến tìm thương đội đi đông nam để về Giang Âm.
Khi đi còn tìm hồng lư tự chuyển cho Vân Chiêu ít bánh, coi như đáp lễ y mời rượu.
Đó là tin tốt, có qua lại mới tính là giao tình.
Vân Chiêu kệ lời khuyên của Bùi Trọng, vẫn ăn cái bánh được thị vệ kiểm tra qua.
Không bị độc chết là chuyện vui.
Khi tâm tình Vân Chiêu đang rất tốt, Từ Nguyên Thọ tới mang theo một bản tấu.
Vân Chiêu đọc một tấu chương dài dằng dặc đầy những từ ngữ cổ nghĩa hẹp xa lơ xa lắc, văn chương trúc trắc khó hiểu mà dông dài, y vất vả lắm mới tóm gọn được ý nghĩa trong đó, thở dài:” Diễn Thánh Công sao lại khiêm nhường đến thế?”Từ Nguyên Thọ cau mày:” Chẳng lẽ Diễn Thánh Công ngang ngược thì bệ hạ mới thích?”Vân Chiêu lẩm bẩm nói:” Lý Hồng Cơ làm sao thế, hắn xâm chiếm Sơn Đông nhiều năm, chuyện cần làm thì chẳng làm.
”Từ Nguyên Thọ nổi giận:” Đến người như Ngưu Kim Tinh, Tống Hiến Sách đều biết khuyên can Lý Hồng Cơ kính trọng Diễn Thánh Công, sao tới bệ hạ lại thế, chẳng lẽ Diễn Thánh Công bị tặc khấu cướp phá thì bệ hạ mới hài lòng.
”“ Thần biết tính bệ hạ mạnh mẽ, ghét người nhu nhược, không thích Diễn Thánh Công từng quy thuận Mông Cổ, quy thuận nhà Kim.
Lý Hồng Cơ tới Sơn Đông, Diễn Thánh Công cũng từng quỳ dâng ấn tín, gọi Lý Hồng cơ là Đại Thuận hoàng đế.
”“ Nếu chỉ nhìn vào một người, ắt khiến người ta kinh thường, nếu nhìn rộng toàn quốc, việc này còn phải xem lại.
Nay bệ hạ là hoàng đế phải biết nhìn toàn diện nhận định tình hình, chẳng lẽ không thấy mặt tích cực của chuyện này?”Vân Chiêu đứng dậy đỡ Từ Nguyên Thọ ngồi xuống:” Trẫm không nhắm vào Khổng Dận Thực.
”Từ Nguyên Thọ nguôi một chút, khuyên: “ Văn mạch Đại Minh không thể thiếu Diễn Thánh Công.
”Vân Chiêu lắc đầu:” Không, trẫm không phân chia con người ta thành năm bảy loại, ngay cả trẫm, là bách tính đưa lên vị trí này, quyền lực chức trách của trẫm cao hơn người khác, không đại biểu thân phận trẫm cũng hơn người khác.
”“ Cho nên trẫm không sắc phong Diễn Thánh Công gì hết, nếu văn hoa của bọn họ thực sự có thể chiếu rọi thiên hạ, không cần có