Theo lý mà nói, với quyền lực tiết chế binh quyền năm tỉnh Hà Nam, Sơn Tây, Thiểm Tây, Hồ Quảng, Tứ Xuyên của Hồng Thừa Trù thì chút mua bán nhỏ của Vân thị không đáng lọt vào mắt ông ta mới phải.
Nhưng khi Vân Chiêu đồng ý cho ông ta gia nhập, Hồng Thừa Trù phái tới một vị quản gia già, chuyên môn lo liệu việc này.
Quản gia đó cũng họ Hồng, có một cái tên đơn rất may mắn, là "Phúc".
Theo như Vân Chiêu biết, phàm là phó dịch trong nhà mà mang họ chủ nhân, hơn nữa lại còn tên "Phúc", thì thường đều là phúc trong tâm phúc.
Giống như Vân Phúc chẳng hạn, cái lão già cổ hủ khó ưa đó thi thoảng không thèm nể mặt gia chủ như Vân Chiêu, nhưng mà sự trung thành của ông ta thì không cần phải nghi ngờ.
“ Trệ thiếu gia, thiếu gia nhà lão nô nói rồi, tới cho ngài, lão nô không phải làm gì hết, chuyện duy nhất phải làm là tra sổ sách, chỉ cần sổ sách khớp rồi, lão nô vạn sự vô ưu, còn về phần ngài muốn làm gì, hai mắt già của lão nô chẳng thấy gì hết.
”Lão già vừa mới vất vả đường xa tới Đóa Nhan bộ, bất chấp mỏi mệt, vừa gặp Vân Chiêu đã thể hiện lập trường rõ ràng:Vân Chiêu tưởng chừng đang thấy bộ dạng ngứa mắt của Phúc bá, nói chuyện chẳng khách khí:” Con chó già nhà ngươi vì vài đồng tiền của chủ mà không sợ bỏ mạng lại ở chỗ man hoang à?”Hồng Phúc cười khà khà: “ Không sao, không sao, nếu chẳng may lão nô chết ở đây, phiền Trệ thiếu gia dùng muối ướp xác lão nô, đưa về Tuyền Châu Phúc Kiến, chôn trong mộ tổ là được rồi, không hề gì.
”Vân Chiêu thừa hiểu loại già thành tinh này muốn dùng ngôn ngữ sỉ nhục là không thể, xòe tay ra: “ Đưa ra đây.
”Hồng Phúc mặt đầy kinh ngạc, vội hỏi: “ Trệ thiếu gia muốn cái gì ạ?”“ Thư tín của chủ tử ngươi, hoặc là thư miệng, mau lên, đừng lề mề.
”“ Thiếu gia nhà lão nô cũng nói ngài nhất định hỏi lão nô đòi thứ này, cho nên đã chuẩn bị vài lời, nếu ngài không hỏi, thiếu gia không cho phép lão nô nói, nếu Trệ thiếu gia hỏi tới rồi, vậy thì lão nô xin nói.
”Vân Chiêu bóp trán: “ Mau nói đi.
”Hồng Phúc hắng giọng một tiếng, trầm giọng nói: “ Lợn rừng, ta có cảm giác đại nạn trước mắt.
”Vân Chiêu chế giễu: “ Đại nhân, tổng đốc tam biên sắp thành đại soái cửu biên rồi, ta ở đây chúc mừng ngài đường mây rộng bước.
”Hồng Phúc tựa hồ không nghe ra giọng châm chọc của Vân Chiêu, tiếp tục dùng khẩu khí của Hồng Thừa Trù nói chuyện: “ Lợn rừng, còn nhớ 5 năm trước cúng ta từng đánh giá nhân vật Liêu Đông không? Hùng Đình Bật, Tôn Thừa Tông, Vương Hóa Trinh đều vùi thây ở đó rồi, ngay cả Viên Sùng Hoán cũng thế, ta có cảm giác, giờ đến lượt ta bỏ lại năm xương này tại Liêu Đông.
”Vân Chiêu cười lạnh: “ Đại nhân, nói một cách không khách khí là, ngài tới Liêu Đông thì kết cục cũng vậy thôi, chẳng phải là vì ngài không đủ bản lĩnh, mà thế cục Liêu Đông đã như thế rồi.
”“ Quá nửa thuế của cả thiên hạ ném vào Liêu Đông, ngài làm ra thành tích là chuyện đương nhiên, không làm ra thành tích thì bằm vằm tùng xẻo cũng đáng thôi.
”“ Ta thấy cảm giác của ngài là đúng đó, Liêu Đông là nơi muốn nhanh chóng giành phần thắng là tuyệt đối không thể, nhưng mà cái triều đình rách nát của chúng ta mỗi năm ném bao nhiêu tiền xương máu của bách tính vào đó, đến hoàng đế cũng phải mặc áo vá, ngài nghĩ là ai cho ngài mấy chục năm dây dưa với Hoàng Thai Cát?”“ Cái nhà cũ sắp đổ rồi, một cái cột chống không nổi, ngài phải kiếm thêm vài cái cột chống cùng thôi, ta ở Mông Cổ phát hiện ra vài cơ hội, chẳng biến là làm được tới bước nào, hết thảy xem ý trời vậy.
”Hồng Phúc chắp tay vài dài rồi nhanh chóng rời lều, ông ta cần nhanh chóng ghi những lời này gửi cho thiếu gia của mình.
Cuộc sống của Vân Chiêu bây giờ hết sức phong phú, tràn ngập yếu tố kích thích, đầu óc lúc nào cũng ở trong trạn thái khẩn trương.
Nếu chỉ thế thôi thì cũng đành đi.
Nhưng mà vì cuộc sống y còn phải chia mình thành vô số Vân Chiêu.
Đối diện với loại người như Hồng Thừa Trù, y phải là quan viên lạnh lùng, nói chuyện cần chặt chẽ không