Thảo nguyên đầu thu là bức tranh tuyệt mỹ.Khi cỏ chưa chuyển qua mùa úa vàng, trận mưa làm những hổ nước lớn nhỏ đầy ắp thành hạt minh châu lấp lánh điểm xuyết lên tấm thảm xanh bao la.
Đám mây trắng như bông lững lờ trôi trên bầu trời xanh ngắt, ánh nắng chiếu xuống biến con sông thành những dải bạc lấp lánh uốn lượn, bên sông là hàng đàn gia súc nô đùa chạy nhảy trên mục trường màu mỡ.
Đủ các loại hoa dại rực rỡ đua nhau khoe sắc, làm sinh độc thêm thảm thực vật đồng nội.Bất kể bầu trời, hoa cỏ mùa thu hay gia súc hoặc là con người đều là nội dung trong bức đó.Nếu như có thể, Vân Chiêu rất muốn xóa bỏ mục dân mặc những chiếc áo da rách nát ra khỏi bức tranh này.Đó chẳng phải là lỗi của bọn họ, cũng không phải là Vân Chiêu có thành kiến, mà là bọn họ chẳng ăn nhập với bức tranh, trên người họ Vân Chiêu không nhìn thấy tinh thần diện mạo tích cực tiến lên, y chỉ thấy hai chữ "bần cùng".Nếu chỉ có thế thì không sao, làm người nghèo trở nên sung túc là sở trường của Vân Chiêu, không phải vấn đề lớn, nhưng mà thậm chí bọn họ còn chẳng có niềm vui thu hoạch, vậy thì thành vấn đề lớn rồi, nhân tố tạo nên mỹ học cũng chẳng có.Bọn họ như đám xác sống vất vưỡng trên thảo nguyên, ngay cả sức sống của thảo nguyên cũng bị bọn họ tước đoạt.Bần cùng ở cái thế giới này là bức tranh chung.Ở nơi này chắc có cảnh mục dân ca mua bế rượu sữa ngựa cười niềm nở mời khách tới từ phương xa, nơi này chẳng có hán tử dũng mãnh cởi trần đấu vật với nhau trong tiếng hò reo cổ vũ, nơi này chẳng có cảnh các thiếu niên phóng ngựa qua đồng cỏ bao la như con gió rồi nghiêng mình hái bông hoa cách tang đẹp nhất ném cho cô nương đẹp nhất trong đám đông.Cảnh tượng này nói lên cái gì?Vân Chiêu biết, điều này biểu thị người ta chẳng có hi vọng gì vào tương lai, chẳng qua là cùng đường hết cách mới tạm nương nhờ Đóa Nhan bộ.Vân Chiêu ghét cảnh này, cực kỳ căm ghét, cho dù nó xảy ra ở đâu.“ Làm những người này sống lại cho ta.
“ Phải đi rất xa mới kiếm được hai cây nấm, Vân Chiêu cũng không vui vẻ gì, khẩu khí có chút khô khan:Tiền Thiểu Thiểu cực kỳ hiểu ý thiếu gia: “ Thiếu gia, biện pháp nhanh nhất khiến họ sống lại là bảo Vân chưởng quầy lập tức nâng cao giá mua nấm, còn về lâu dài, tiểu nhân cho rằng cách để họ sống lại là dẫn bọn họ đi cướp bóc.”“ Bộ dạng như thế, bọn họ có muốn đi cướp không?”“ Có chứ ạ, nếu thiếu gia không dẫn họ đi cướp thì họ mới thất vọng.”Nếu thế thì đơn giản rồi, Vân Chiêu phất tay: “ Vậy thì nhanh lên, ai nên đi hái nấm thì hái nấm, ai nên đi cướp thì đi cướp, sắp tới thời gian thương nhân Trương Gia Khẩu xuất quan rồi, nhất định phải chiếu cố đám người đó, hiện giờ chúng ta rất thiếu vật tư, nếu không cướp được, e chỗ Vân chưởng quầy phải dừng giao dịch.”Tiền Thiểu Thiểu vò đầu bứt tóc: “ Thiếu gia, bây giờ thương nhân Trương Gia Khẩu không ra ngoài khẩu một ngày đơn lẻ nữa, nghe nói bọn họ chuẩn bị tập hợp lại với nhau, chuẩn bị tổ chức thương đội cực lớn để rời khẩu.”“ Vậy thì nói với quản gia của Hồng gia, chúng ta cần một đợt hàng hóa, để đối lấy những vật tư mục dân cần để vượt qua mùa đông.
Ta muốn đổi lấy lượng lớn nấm Khẩu Bắc, để thương đội mang tới đông nam, mở thị trường đông nam.”“ Thiếu gia, người cho rằng hàng phương bắc bán tới phương nam được sao?”“ Chỉ cần là thứ phương nam không có thì họ sẽ cần, nhất là áo lông.
“ Vân Chiêu đáp hết sức hiển nhiên:Tiền Thiểu Thiểu có chút băn khoăn:” Thiếu gia, phương nam không lạnh đâu.”“ Khi ngươi sống ở Dương Châu, chẳng lẽ không cảm thấy lạnh à, ngươi thực sự cho rằng mùa đông ở một dải Tô Hàng không cần áo lông?”“ Thiếu gia, nếu cướp của Trương Gia Khẩu, sau này chúng ta không còn thương đội để cướp nữa, nếu cướp của vương công xung quanh, bọn họ sẽ nấp ở mục trường Âm Sơn, lâu dần xung quanh Đóa Nhan bộ sẽ không có một ai.”Vân Chiêu bực mình phất tay:” Thiểu Thiểu, ngươi quên mất rồi, Ba Đặc Nhĩ Mai Lâm rốt cuộc là một tên lưu khấu, một