Vương Gia Dận liếc mắt đếm nhanh số người có mặt ở đây, đôi chút hài lòng, không tệ, đám huynh đệ này vẫn nghe hắn chỉ huy như cũ “ Chỉ dụ được mười mấy tên đi thì ít quá, chúng ta chỉ có bốn mươi ba người, chọi cứng với đám đao khách sẽ tổn thất lớn.”Hoàng Bì Tử mặt choắt mắt xếch, bề ngoài vẻ không phải loại tốt lành, bụng cũng toàn thứ xấu xa: “ Theo sai bảo của đại ca, Dương Oa Tử đã xua cừu của nhà Trương Hỉ Tài vào núi, lúc này Trương Hỉ Tài hẳn đã phát hiện, hắn sẽ phái thêm nhiều người vào núi bắt Dương Oa Tử.”Vương Gia Dận bấy giờ mới ngồi xuống ăn miếng thịt lấy sức, cả đám chỉ có Hoàng Bì Tử là nói nhiều, những người khác đều im lìm.Ai cũng biết rằng chuyện này một khi lộ ra để quan phủ biết được thì đây là tội chặt đầu.Vương Gia Dận ăn no, ngẩng đầu nhìn bóng người lay động trong ánh lửa, thấp giọng nói: “ Không muốn làm thì lui bây giờ đi, chỉ cần đợi tới trưa mai là có thể về nhà, sau này chúng ta không dính dáng gì với nhau nữa.”Đợi một hồi Vương Gia Dận không thấy ai rút lui, rút một thanh trường đao từ trong bó củi ra, cắt lòng bàn tay, để máu chảy lên lửa, mùi chảy khét bốc lên.“ Không sống nổi nữa.
“ Hoàng Bì Tử cũng cắt lòng bàn tay, nhỏ máu lên lửa, áp giọng rít nho nhỏ đầy kích động: “ Cha mẹ ta đã chết đói rồi, khi ta về nhà, chum gạo trong nhà sạch như chó liếm vậy.
Nếu không phải được Vương đại ca cho một bát cháo thì ta đã không còn mạng nữa, lão tử là người từng chết một lần rồi, chỉ cần no bụng, lão tử không sợ chết.”“ Lần này chúng ta không đánh trận vì hoàng đế, không đánh trận vì tài chủ, không đánh vì chủ tướng, mà đánh trận vì chúng ta.
Tất cả mọi người đều phải nghe lời Vương đại ca, ai mà không nghe, làm loạn kế hoạch, lão tử là người đầu tiên không tha cho hắn.”Mọi người nhất tề đồng ý, họ vốn là bộ hạ cũ của Vương Gia Dận ở trong quân cửu biên trước kia, con người Vương Gia Dận thế nào ai cũng rõ, có thể từ trong quân lành lặn về thôn đều nhờ hắn cả, tất nhiên là hắn chỉ đâu đánh đấy.Vương Gia Dận ho khẽ một tiếng, bắt đầu àn kế hoạch: “ Nhân thủ của chúng ta không đủ, chuyện mà bại lộ, không thể rơi vào khổ chiến, sau khi mở cửa nhà Trương Hỉ Tài, phải hô hào người của Trương gia trang tử vào cùng cướp bóc.
Chỉ có như thế huynh đệ chúng ta mới có thể kiếm lợi trong hỗn loạn, cuối cùng ném ra Trương Thắng Điền gánh tội, chúng ta an toàn rút lui.”“ Điều này ta đã thương lượng với Trương Điền Thắng rồi, hắn đã đồng ý.
Chúng ta vào Trương gia rồi, phải mau chóng đánh bại đao khách, ném mấy thứ như đuốc vào nhà cửa, để Trương gia hỗn loạn.”“ Tất cả mọi người nghe đây, không được coi vật to nặng làm mục tiêu, chỉ lấy đồ tế nhuyễn vàng bạc gọn nhẹ, sau đó cướp lừa ngựa của Trương gia, tranh thủ lúc người khác cướp bóc thì đi ngay trong đêm.
Rõ cả chưa?”“ Rõ.
“ Tất cả đồng thanh, tiếp cục cúi đầu ăn thịt lừa chưa hết:Mắt thấy đã tới canh ba, Vương Gia Dận dùng một tấm vải đen che mặt, cản thận kiểm tra vải đen của nhi tử Vương Mãnh, nói nhỏ bên tai: “ Theo sát bên cha, không được rời nửa bước.”Vương Mãnh gật mạnh đầu, lần đầu tiên tham gia loại cướp bóc kích động lòng người này, làm tim hắn đập như đánh trống, trước giờ luôn cho rằng cha là nông dân an phận thủ thường, không ngờ lại là anh hùng lục lâm, khiến hắn nhìn cha cực kỳ sùng bái.Đoàn người lặng lẽ lẻn vào Trương gia trang tử, lúc này đêm khuya tĩnh lặng, trong cái thời buổi ai ai cũng đói kém, thôn trang hoang vu ngay cả tiếng chó sủa cũng không có, đến vỏ cây còn bịt lột tới mấy lớp rồi thì làm gì còn người dân thường nào nuôi chó nữa.Có Hoàng Bì Tử dẫn đường, mọi người nhanh chóng chui vào căn nhà rách nát của Trương Thắng Điền.Trương Thắng Điền bị gãy chân ngồi yêu tĩnh trên giường đất, thấy mọi người đi vào, xốc chiếu lên, để lộ cửa hầm đen ngòm.Cái hầm này Vương Gia Dận đã kiểm tra chiều nay rồi, tuyệt đối không có vấn đề, hít sâu một hơi nói: “ Bọn ta giúp huynh báo thù rửa hận.”Trương Thắng Điền lòng đầy thù hận, hắn chỉ quan tâm tới một điều: “ Nhất định mọi người phải giết thứ súc sinh đó.”Vương Gia Dận gật đầu: “ Nhất định khiến hắn tan nhà nát cửa.”Trương Thắng Điền cười dữ tợn, xé toạc áo