Vân Chiêu muốn làm một cái cối xay thật lớn ở Liêu Đông.Trong cối xay đó có Kiến Nô, Lý Hồng Cơ, Ngô Tam Quế, hay bất kỳ thế lực nào tiến vào cối xay đó chỉ có kết cục tan xương nát thịt.Bây giờ Lý Hồng Cơ không chịu ngoan ngoãn quay theo cối xay mà chạy mất, hơn nữa lại chạy theo hướng Vân Chiêu không khống chế được.Thế là áp lực dồn lên số còn lại, Ngô Tam Quế rốt cuộc đi vào lối cũ, cạo tóc thành một tên Kiến Nô, có điều hắn không chịu để bím tóc, nên cạo sạch luôn thành kẻ trọc đầu.Đúng toan tính của Lý Hồng Cơ, Hác Diêu Kỳ bị Lam Điền vứt bỏ thành món quà Ngô Tam Quế dâng lên Kiến Nô.Vẻn vẹn ba ngày lòng quân tan rã, sở bộ Hác Diêu Kỳ bị Ngô Tam Quế thôn tính hết, hắn chỉ giết mỗi Hác Diêu Kỳ mà thôi.Lý Hồng Cơ hành động quá thần tốc, sau buổi xem kịch hôm đó, ba ngày sau chúng nhổ trại đi sạch sẽ, Ngô Tam Quế đánh hơi thấy mùi nguy hiểm, hắn biết mình không cách nào đơn độc đối diện với quân Lam Điền, nên cũng rút quân tới thành Hách Đồ A Lạp.Lý Định Quốc thoải mái chiếm Tùng Sơn, Hạnh Sơn, Cẩm Châu trống không.Đa Nhĩ Cổn từ đầu tới cuối không có phản ứng gì, để mặc cho quân Lam Điền tiến sâu Liêu Đông, bởi vì như thế quân Lam Điền sẽ càng hao tốn quốc lực, Chu Minh trước kia bị kéo sụp ở cái vùng đất khắc nghiệt này.Đại Minh bị đánh nát rồi, thế nào cũng phải nghỉ ngơi vào năm, giờ trả cái giá lớn để chinh phục hoàn toàn Liêu Đông không hề lý trí.
Nhất là giờ người Kiến Châu đã lùi rất sâu rồi, đánh Liêu Đông càng không sáng suốt.Nếu như Vân Chiêu bị thắng lợi làm mê muội đầu óc định thừa thắng xông lên, Đa Nhĩ Cổn sẽ rất vui vẻ khiến quân Lam Điền sa lầy ở nơi này.Quân Lam Điền muốn khắc phục điểm yếu tiếp viện thì chỉ có cách di dân tới nơi này trồng trọt, khi đó với ưu thế kỵ binh, Mãn Thanh sẽ khiến quân Lam Điền tổn thất nặng.Phá hoại luôn dễ dàng hơn kiến thiết.Vân Chiêu nổi giận.Không phải vì chuyện xảy ra ở Liêu Đông, mà vì Vân Hiển lén trốn từ Ninh Hạ về ...Nó lại còn đợi đội xe của Trương Hiền Lượng quay về, chui lên xe tới trước mặt ông trắng trợn tuyên bố, nếu tiên sinh mà đưa nó tới Ninh Hạ, lần sau nó sẽ về một mình.Thế là Trương Hiền Lượng từ Ninh Hạ về, tận tay giao Vân Hiển cho Vân Chiêu rồi đi ngay, ông thấy mặt Vân Chiêu trắng bệch, sau đó là đỏ rực, rồi đen xì.Vân Hiển thấy bộ dạng muốn ăn thịt người của cha mình, thừa lúc Vân Chiêu nói chuyện với tiên sinh, nó chuồn như làn khói, chui tọt vào phòng tổ mẫu không chịu ra.Vân Chiêu đi tìm mẹ đòi thằng nghịch tử đó, bị Vân Nương mắng một trận, nói y đang lúc tức giận, không thể giáo huấn nhi tử, tránh kích động làm ra chuyện sau này phải hối hận.Đợi bình tĩnh lại rồi tính sau.Tiền Đa Đa, Phùng Anh lo lắm, bọn họ chưa bao giờ thấy trượng phu bị một ai làm tức giận tới mức độ này.“ Nó nghĩ cái gì vậy? Nó nghĩ cái gì vậy? Nàng nói đi!” Vân Chiêu tức tối hỏi Tiền Đa Đa:“ Trấn Ninh Hạ không tốt, nên nó về.” Tiền Đa Đa chột dạ lí nhí nói:“ Không tốt chỗ nào, những đứa bé khác đều chịu được, tại sao nó không chịu được?”“ Nó không giống trẻ nhà khác, nó chưa bao giờ chịu khổ.”“ Sao Vân Chương vẫn ở lại?”“ Vì Vân Chương là trưởng tử, cho nên nó không dám về.”“ Ai nói với nàng?”“ Nhi tử nói.”Nghe lão bà trả lời như thế, lửa giận vừa mới nguội đi một chút của Vân Chiêu lại bị thổi bùng lên, rống vào mặt Tiền Đa Đa:” Nàng đừng nói là nàng biết nó trốn về nhé!”Tiền Đa Đa lùi lại:” Trương tiên sinh phái khoái mã báo tin, thiếp thấy thời gian qua chàng bận rộn nên không nói.”“ Con hư tại mẹ, đúng là con hư tại mẹ.” Vân Chiêu dậm chân liên hồi, y đã luôn cẩn thận trong việc giáo dục con cái, vậy mà vẫn xảy ra chuyện, sau đó giận cá chém thớt quát cả Phùng Anh: “ Bảo với Vân Chương, nó mà dám về, ta đánh gãy chân nó.”Phùng Anh lắc đầu: “ Chương Nhi gửi thư nói, nó thích nơi đó lắm.”Vân Chiêu thở hồng hộc: “ Tốt, tốt, rốt cuộc không tới mức mất hết mặt mũi.”Phùng Anh thấy Tiền Đa Đa ra hiệu mấy lần, đành nói ra lời Tiền Đa Đa không tiện nói: “ Hiển Nhi từ nhỏ đã là