Tiền Thiểu Thiểu thấy Vân Chiêu đã chịu bình tâm suy nghĩ rồi thì thở phào, không dám quấy rầy y, lặng lẽ lui khỏi thư phòng, vừa rồi nói chuyện một lúc cơ hồ vận dụng hết trí tuệ ứng phó, mồ hôi ròng ròng, ra ngoài bị gió thổi qua làm rùng mình ớn lạnh.Không biết qua bao lâu, Vân Chiêu rốt cuộc từ trong trầm tư tỉnh lại, nhìn trời đã tối đen thì thở dài.Bây giờ Vân Hiển chạy về rồi, Vân Chiêu biết không thể đưa nó về Ninh Hạ nữa, muốn ngăn thì phải ngăn từ khi nó chưa sinh ý bỏ trốn cơ, một khi đã sinh ra rồi nó sẽ còn trốn.Mà nghĩ lại hành vi của thằng bé này từ nhỏ thì cũng không phải nó không chịu được khổ, mà là nó không muốn chịu khổ làm chuyện nó không thích.Nói giao cho Tiền Thiểu Thiểu cũng không hoàn toàn nói chơi, tính cách cả hai nhiều điểm giống nhau, hơn nữa không sợ Tiền Thiểu Thiểu dạy hư Vân Hiển, vì vận mệnh của họ gắn liền nhau.Vân Chiêu về nội trạch thì Vân Hiển đã quỳ trước phòng ngủ của y, đầu cúi gằm.Vân Chiêu lạnh giọng hỏi:” Vì sao trốn về?”Vân Hiển ngẩng đầu lên, định nói dối, ngập ngừng một lúc quyết định nói thật:” Nơi đó gió cát lớn quá ạ.”Giọng Vân Chiêu cao lên:” Chỉ vì gió cát à?”“ Dạ, quần áo lúc nào cũng bẩn, mặt cũng bẩn, cả ngày tắm tám lần không xong, chỉ cần ra mồ hôi một chút là cát dính vào da, kinh khủng không chịu nổi, trong khi nước phải dùng tiết kiệm, sáu này mới được tắm một lần, mấy trăm người cùng tắm, thật kinh tởm …” Vân Hiển tủi thân tuôn một tràng:Vân Chiêu nghe vậy ngây ra mất một lúc, y sao không biết nhi tử nói thật, cơn giận tích tắc bay hết cả, thằng bé này từ nhỏ lúc nào cũng được Tiền Đa Đa tắm sạch thơm phưng phức, bắt nó chịu bẩn thực sự là quá tàn nhẫn:” Con làm thế có người nói con không chịu được khổ mới chạy về, có biết không?”Vân Hiển rơm rớm nước mắt: “ Mặc kệ họ, con không quan tâm họ nói gì.”Vân Chiêu kéo nhi tử đứng lên: “ Cái nhìn của người khác về con rất quan trọng, vì con là hoàng tử, con phải chịu được chuyện người khác không thể chịu.”“ Bao gồm cả tắm rửa ạ? Cha, cha vất vả cả đời lên làm hoàng đế để nhi tử của cha không được tắm rửa à? Cha tới cái KTX ở trấn Ninh Hạ mà xem, đó không phải là nơi người ở, đó là chuồng lợn, con không muốn làm lợn.” Vân Hiển ấm ức nói:Vân Chiêu không trả lời được câu hỏi hết sức trẻ con ngô nghê này, cuối cùng quyết định chiều theo ý nguyện của nhi tử.Cho dù lý do bỏ trốn của đứa bé này rất ấu trĩ, nhưng ý chí của nó lại vô cùng kiên định, dù đối diện với uy nghiêm của cha cũng không chịu lùi bước.Vì thế Vân Chiêu không thương tâm nữa, ngược lại còn vui mừng.Thực ra là nhi tử của y thì học thức không còn quan trọng, quan trọng là độc lập và ý chí.Không đi trấn Ninh Hạ cũng được, không chịu nổi gió cát cũng được, như Tiền Thiểu Thiểu nói, làm thế là hình thức, Vân Chiêu đưa hai nhi tử tới đó học vì thể diện hơn là thực sự có ích.Ngoài ra Vân Chương, Vân Hiển tới trấn Ninh Hạ một phần là vì tách rời khỏi kiểu giáo dục tâm thuật đế vương của Từ Nguyên Thọ, hai là làm gương cho những đứa bé khác.Nếu Vân Hiển đã không muốn, vậy nó phải tiếp nhận một kiểu giáo dục khác.Vân Chiêu sẽ tìm cho nó tiên sinh lễ nghi tốt nhất, tiên sinh cầm kỳ thi họa tốt nhất, nó không chỉ học toàn bộ học thức truyền thống, còn phải học các loại võ thuật cao nhã.Đúng, là võ thuật cao nhã.Loại phương thức ẩu đả thô bạo, chẳng có mỹ cảm nhưng thực dụng của đám lão tặc Vân thị có thể xuất hiện trên người Vân Chương, nhưng không thể xuất hiện trên người Vân Hiển.
Nó đã không thể chịu khổ, vậy thì bất kể lúc nào cũng phải biểu hiện dáng vẻ ưu nhã cao quý của hoàng tộc, dù chửi người, đánh người cũng phải có phong phạm hoàng tộc.Dù nó trở thành thứ bại hoại sa đọa thì cũng phải mang phong phạm hoàng tộc.Vân Chiêu ngồi xuống ngang tầm mắt với nhi tử: “ Kỳ thực con không thích đám bạn nhà quê phải không?”Vân Hiển lắc đầu: “ Bọn chúng không phải nhà quê, chúng là đồng song của con, nhưng chúng bẩn thỉu, cái gì cũng ăn.
Cha, chúng bắt cả rắn bốn