Sơn Đông, Khúc Phụ.
Gió xuân đã thổi xanh biếc hai bờ Hoàng Hà, nhưng không thổi đi được mây đen trên bầu trời Khổng thị Khúc Phụ.
Sau khi Khổng Dận Thực tới Ngọc Sơn một chuyến không được trọng dụng, Tế Nam tri phủ Đàm Bá Minh mạnh mẽ vung đao, dùng tốc độ nhanh nhất chia cắt tan nát đất đai Không thị.
Mọi người lúc này mới phát hiện, ở Khúc Phụ căn bản không có nhiều họ Khổng như vậy, nơi này sở dĩ được người ta gọi là Khổng Thành hoàn toàn vì đất đai nơi này đều thuộc về người họ Khổng.
Khổng Dận Thực không phản kháng, chỉ nhìn ruộng đồng bao la của Khổng thị bị người ta chia cắt chỉ còn 1000 mẫu.
Có điều trước khi Đàm Bá Minh ra tay, Khổng thị đã tự động phân chia thành mấy chục nhà, cho nên ở việc bảo vệ đất đai, Khổng thị không tính là thất bại.
Dầu vậy đây vẫn cứ là một chuyện cực tệ, một gia tộc lớn bị chia cắt, nếu muốn tiếp tục huy hoàng là chuyện rất khó khăn.
Sơn Đông tuy bình yên trở lại, nhưng khắp nơi vẫn là cảnh đổ nát hoang tàn, không mất mười năm bỏ công sức thì khó lòng mà khôi phục như trước, vì thế không ít người chuyển xuống đông nam, nơi ít bị chiến hỏa tàn phá.
Cho nên lòng Khổng Dận Thực như lửa đốt.
Đúng lúc này gia phó đột nhiên vội vàng tới thư phòng, đưa một phong thư gắn si cho Khổng Dận Thực.
Khổng Dận Thực xem người gửi, mắt tức thì sáng lên, kiểm tra niêm phong vẫn còn nguyên, dùng kéo cắt phong bì, thậm chí tay còn hơi run.
Đến khi xem lướt qua một lượt thì càng kích động tới suýt nữa rơi nước mắt, cho thư cho vào lòng, thoáng suy nghĩ rồi cấp bách rời nhà từ cửa bên.
Ngoài cửa phụ Khổng phủ là khu rừng rậm rạp, chôn cất liệt tổ liệt tông Khổng thị, là cấm địa, không được phép của gia chủ, không ai được vào.
Khổng Dận Thực chẳng kịp gọi xe ngựa, cứ thế vào rừng, đi ngang qua một đống mộ của tổ tiên cũng không thi lễ.
Khu rừng rất lớn, do được chăm sóc lại cấm chặt phá nên hết sức tươi tốt, trong tiếng chim ca ríu rít, Khổng Dận Thực đi tới căn nhà tranh.
Có đồng tử đang quét lá rụng trên con đường trải đá, cách nhà tranh chưa tới trăm bước là mộ Thánh nhân sừng sững.
Khổng Dận Thực trước tiên thi lễ với mộ Thánh nhân, sau đó đi qua hàng rào làm bằng trúc.
Đồng tử vẫn quét sân, thái độ rất lãnh đạm.
“ Ta muốn gặp tộc thúc.
”“ Tiên sinh nhà ta không phải là tộc thúc của ông nữa, ông về đi.
”Khổng Dận Thực tức giận nói:” Chuyện liên quan tới hưng vong Khổng thị, đi bẩm báo mau.
”Đồng tử dừng tay: “ Tiên sinh nói, từ khi ông dâng tấu xin giữ mạng đó lên Lý Hồng Cơ, Khổng thị đã chết rồi.
”Khổng Dận Thực quỳ sụp xuống đất, hướng về phía nhà tranh kêu lớn:” Thúc thúc nhẫn tâm nhìn truyền thừa Khổng thị ta từ nay đứt đoạn sao?”Nhà tranh im phăng phắc.
Đồng tử dồn lá rụng thành đống xua đuổi:” Đi đi, không phải ông đã đuổi tiên sinh ta ra khỏi Khổng phủ sao? Giờ cần tới tiên sinh ta lại quỳ bái hả?”Khổng Dận Thực không thèm để ý tới lời một đứa bé, hướng về ngôi nhà nói lớn:” Thúc thúc là thế ngoại cao nhân, có thể sống tùy tâm tùy ý, nhưng ta thì sao? Ta gánh trên vai trọng trách truyền thừa Khổng thị, không thể tùy ý.
”“ Lý Hồng Cơ bạo ngược thành thói, tặc binh đi tới đâu, nơi đó xác chết chồng chất, Khúc Phụ còn mười vạn tộc nhân, ta không uốn gối với hắn chẳng lẽ để mọi người chết hết à?”“ Nay thiên hạ tuy đã ổn định, nhưng không biết vì sao Vân Chiêu oán hận Khổng thị ta rất sâu, lại có đám người Từ Nguyên Thọ lập ra tân học, đại đa số quan viên Lam Điền theo tân học mà không biết Nho gia, không tôn kính Khổng thị nữa.
”“ Khổng thị ta sắp luân lạc thành bàng môn tà đạo rồi, thúc thúc mà không xuất sơn, vậy thì không chỉ ruộng đất bị chia cắt, mộ tổ trong rừng này cũng khó bảo toàn.
”Cửa nhà tranh mở ra, một trung niên nam tử tuổi trên bốn mươi, mắt kiếm mày ngài, râu ngắn chăm chút cầu kỳ vô cùng tuấn mỹ đi tới bên cạnh Khổng Dận Thực, người này là Khổng Tú, tuy ít tuổi hơn Khổng Dận Thực, nhưng luận vai vế thì lại là tộc thúc của ông ta.
“ Nói đi, cơ hội là gì? Nếu cơ hội không tốt, ta thà không ra, tiếp tục ở lại Khổng Lâm đọc sách.
Còn về những lời ngươi kêu gào vừa rồi, ta coi như chưa nghe thấy.
”“ Vân Chiêu không phải là hôn quân, y coi thường ngươi là đúng, vì ngay cả