Vân Hiển hôm nay tới đại thư phòng, hắn rất ngoan, không tùy tiện lục lọi văn kiện sách vở của Vân Chiêu, cũng không nằm khểnh trên giường gấm vắt chân chữ ngũ đọc sách, mà ngồi ở cái bán phụ thân chuyên môn chuẩn bị cho hắn, ngồi thẳng lưng, chăm chỉ xem sách.
Vân Chiêu chỉ liếc nhi tử một cái, không để ý, tiếp tục xử lý công vụ vĩnh viễn không làm hết.
Vân Hiển rất yên tĩnh, nhưng chỉ duy trì được hai canh giờ, sau đó đột nhiên ném sách đi, hét lên: “ Con muốn rời nhà.
”Vân Chiêu đã biết trước rồi, thẳng nhóc này là phiên bản khác của Tiền Đa Đa, tuy gian nhưng cũng rất thẳng, không phải loại âm trầm sâu xa, không vờ vịt được lâu, ngẩng đầu lên thong thả hỏi:” Đã có kế hoạch và chuẩn bị chưa? Mục tiêu là ở đâu, tới đó có mục đích gì, muốn đạt được kết quả gì? Gặp phải khó khăn, con khắc phục hay rút lui? Chuẩn bị đem theo bao nhiêu tiền, chuẩn bị tiêu tốn bao nhiêu, chuẩn bị thu về bao nhiêu?”Vân Hiển bị phụ thân hỏi cho á khẩu, lập tức cuồng nộ vỗ bàn:” Mặc kệ, dù thế nào con cũng muốn rời nhà.
”Vân Chiêu đặt bút xuống: “ Vì sao?”Vân Hiển bực tức: “ Con không thích nhìn mẫu thân khóc lóc cả ngày, cũng không thích cha suốt ngày mặt mày lạnh lùng, nhìn muội muội ngốc nghếch cố dỗ dành cha mẹ vui càng đau lòng.
”“ Đó là do con kém cỏi.
”“ Cha trừng phạt mẫu thân, liên quan gì tới con?”Vân Chiêu rời bàn ấn nhi tử đang kích động ngồi xuống: “ Đáng lẽ ở tuổi này con đã có thể giúp mẹ con rất nhiều rồi, cha bằng tuổi con đã là gia chủ Vân thị, chuyện lớn nhỏ trong nhà do cha quyết, tổ mẫu con cơ bản không hỏi tới, yên tâm du ngoạn, lễ chùa, tiêu diêu thoải mái.
”“ Con xem lại bản thân mình đi, con suốt ngày trừ cùng đám bạn xấu lêu lổng bày trò vui, không quan tâm tới mẹ con, bảo con đi chơi dẫn theo muội tử con, con luôn tìm đủ mọi cớ thoải thác.
”“ Mẹ con dạy con thành như thế, chẳng lẽ không có trách nhiệm à? Con mong cha phải tươi cười với mẹ con, để mẹ con dạy hư luôn muội tử của con à?”Vân Hiển đỏ mặt, đại khái là cũng ý thức được mình sai rồi, quả nhiên học Tiền Đa Đa, giống như chó con cọ đầu vào tay Vân Chiêu: “ Cha, sau này con sẽ cố gắng, được chưa?”Vân Chiêu cười lạnh:” Ngay cả chuyện ca ca con sắp làm huyện lệnh Lam Điền còn chẳng để tâm, thế thì cố gắng tới đâu được.
”Vân Hiển nghe thế bực tức vung tay:” Con ghét suốt ngày giam mình trong phòng xử lý công việc không hết như cha, con thấy may vì đại ca con đi làm cái chức huyện lệnh Lam Điền đáng chết đó, mỗi lần nhìn thấy cái bản mặt nô tài của Lưu chủ bạ, con chỉ muốn đạp ông ta một cái.
”“ Thế giới rộng như thế, bao thứ còn chưa biết, mẫu thân con có rất nhiều tiền, đủ cho con tiêu thoải mái cả đời rồi, tại sao con phải làm chuyện con không thích, thăm dò những nơi chưa biết, đó mới là hứng thú của con.
”“ Con muốn tới phương Tây, muốn tới Ai Cập, muốn xem kim tự tháp hùng vĩ, xem xem nó có to lớn như truyền giáo sĩ kể không.
Nếu có thể, con muốn kiếm vài tên trộm mộ, đào một tòa kim tự tháp lên, xem pharaoh có thể sống lại được không?”“ Tóm lại, chuyện con muốn làm nhiều nhiều lắm, con không muốn chết dí ở một chỗ.
”“ Cha, cha mau cười với mẫu thân, đi ghét mẫu thân suốt ngày khóc, con cũng ghét qua không về nhà, cha không về, nhà như cái mộ.
”“ Cha, con nói thật đấy, cha đừng mâu thuẫn với mâu thuẫn nữa, nếu không con không yên tâm mà đi.
”Con cái là vậy đấy, đẻ nó ra, yêu thương nó, nuôi nó lớn để rồi điều nó muốn làm nhất là bỏ nhà đi, Vân Chiêu bợp gáy Vân Hiển:” Vậy con phải giúp mẹ con đi, mẹ con thích suy nghĩ lung tung lắm.
:Vẫn Hiển gãi đầu sồn sột:” Chuyện này khó.
”Nói rồi theo thói quen móc trong ống tay áo ra một điếu thuốc, vừa ngậm trên miệng chưa kịp hút thì má trái đã truyền tới con đau buốt, thuốc lá cũng bị cướp đi.
Vân Hiển buổi tối hầm hầm về nhà ăn cơm với mẫu thân.
Tiền Đa Đa ngây ra nhìn dấu tay trên má trái nhi tử, sau đó cúi đầu ăn cơm, vờ không thấy.
Vân Hiển xoa má:” Mẹ đừng nghĩ linh tinh, con tự chuốc lấy