Hôm nay còn là ngày Vân Chương làm huyện lệnh Lam Điền tròn một tháng, cũng là ngày Lưu chủ bạ hoặc Lưu huyện thừa tới bẩm báo.
Cái lão già này đã già lắm rồi, đầu không còn mấy sợi tóc nữa, vốn đã già tới đi không nổi, từ sau khi trưởng tử của ông ta ở Trường Sa gặp bạo bệnh qua đời, lão già này vốn định cáo lão hoàn hương rồi.
Thế rồi Vân Chương nhậm chức, lão liền trở nên tinh thần, không nói tới chuyện cáo lão hoàn hương nữa, làm việc càng cần cù, còn khỏe khoắn hơn trước vài phần.
Vân Chiêu sai Trương Tú mang cho ông ta một chén trà nóng, còn tự mình đưa cho ông ta:” Không cần nói vội, cứ uống chén trà cho thấm giọng, hôm nay công vụ không nhiều, trẫm chỉ đợi con chó già ngươi thôi.
”Lưu chủ bạ cười híp mắt:” Bệ hạ đừng lo ạ, đại hoàng tử làm việc ổn thỏa, so với Hạ công tử còn trầm ổn hơn, chút việc trong huyện không làm khó được đại hoàng tử, thêm một hai năm không có vấn đề.
”Vân Chiêu gật gù:” Ừ, có ngươi trông chừng, không thể xảy ra vấn đề lớn được, ngươi tuổi cao, trẫm không nói giữ gìn sức khỏe nữa, không có việc gì thì tới thái y viện, nhờ thái y điều dưỡng, còn cầm cự thêm vài năm.
”Lưu chủ bạ rời chỗ ngồi, run run quỳ xuống khóc rống lên:” Nhận ơn tri ngộ bao năm qua của bệ hạ, lão nô tan xương nát thịt cũng không báo đáp được rồi, hay bệ hạ đề cao lão nô cho tới thái y viện khám bệnh, lão nô chết cũng cao hứng.
”Vân Chiêu đứng dậy đỡ ông ta lên:” Ngươi đừng nghĩ trẫm có ý tốt, kỳ thực là có lòng riêng, huyện Lam Điền có ngươi, trẫm mới yên lòng.
Trưởng tử của ngươi bất hạnh chết trẻ, đúng là chuyện bi thảm nhân gian, đáng thương cho tên tiểu tử đó, trẫm còn nghĩ hậu viện nhà mình xuất hiện đứa tài giỏi, đáng tiếc.
”“ Có điều nghe nói trương tôn của ngươi không kém, đã rời thư viện rồi hả?”Lưu chủ bạ cao hứng lau nước mắt:” Bẩm bệ hạ, đúng là thế, tiểu Phúc Nhi của lão nô tới Cao Lan huyện Tĩnh Viễn đất Lũng làm lý trưởng, khá lắm ạ, đợi hết nhiệm kỳ sẽ thăng lên phủ Thiên Thủy.
”Vân Chiêu cười:” Không tệ, mài rũa vài năm, trẫm sẽ dùng, nghe nói Vân Chương có ý kiến khác về chuyện thương cổ tham dự kiến thiết đường sắt?”Lưu chủ bạ chắp tay:” Hồi bẩm bệ hạ, Hạ công tử lúc còn tại chức, đám thứ tử vì tranh quyền trong nhà phải dựa vào Hạ công tử mới đứng vững được, nên rất nghe lời.
”“ Mấy năm qua khác rồi, những kẻ không đáng một xu đó vì làm được sắt mà béo mẫm, đầu ngẩng lên rồi.
Sau khi đại hoàng tử tới, chuẩn bị bỏ tiền làm đường sắt nhập Xuyên, chúng dám kêu khổ luôn mồm.
”“ Bệ hạ, không sao, đại hoàng tử là ai, sao phải nhiều lời với đám khốn kiếp đó, đợi lão nô về, lấy chúng ra khai đao, xem ngỗ nghịch đại hoàng tử có kết cục gì.
”Cái lão già này vẫn còn tư duy Chu Minh, coi quan phủ có quyền sinh quyền sát, hai con mắt độc ác, rất có uy.
Vân Chiêu xua tay:” Chuyện này là Vân Chương quá lý tưởng hóa, nó chưa qua Thục đạo, không biết Thục đạo gian nan, đơn thuần nhìn thấy Quan Trung và đất Thục qua lại bất tiện nên muốn làm đường sắt nối liền Trường An với Thành Đô.
”“ Ngươi về chuyển lời trẫm, bảo nó đích thân đi Thục đạo một chuyến rồi hẵng nói tới chuyện làm đường sắt, còn nói với nó, làm chuyện gì cũng phải tự lượng sức, tuần tự nhi tiến, nó mới 14, gấp gáp làm gì? Nói là huyện lệnh Lam Điền, không phải tri phủ Trường An hay Thành Đô, đây không phải là việc của nó.
”Lưu chủ bạ liên tục gật đầu:” Bệ hạ nói phải ạ, Thục đạo đúng là gian nan, nhớ năm xưa tiền nhân vì làm sạn đạo thông với đất Thục, không biết chết bao nhiêu mà kể, dùng bao nhiêu thời gian mới làm xong.
”“ Lão nô nhất định sẽ chuyển lời của bệ hạ cho hoàng tử, đồng thời cùng đại hoàng tử đi Thục đạo một chuyến, xem xem có thể làm đường sắt không?|Đợi Lưu chủ bạ tạ ơn rời đi, Vân Chiêu thở dài, không hiểu sao đứa bé ngốc đó muốn làm đường sắt nhập Xuyên, dù là đời sau khi làm đường sắt cũng tử thương vô số.
Cái ấm trà lớn của Vân Chiêu mới đầu hình tròn, sau chuyển thành hình ống, không ra thể loại gì, qua nhiều năm sửa