Thiên tai nghìn năm đã đánh dấu một cách rõ ràng những nơi không thích hợp xây dựng nhà ở, khiến quan viên Hà Nam khi xây dựng lại thành trì, hương trấn thôn trang có mục tiêu càng rõ ràng.Trận lũ này gây ra tổn thất không thể bù đắp với bách tính Hà Nam, nhưng ở Trường an, Lam Điền càng có nhiều người đóng cửa ăn mừng.Mặc dù nhắc tới tai nạn ở Hà Nam thì ai nấy đều tỏ ra thương tâm, nhưng người ngoài vừa mới đi, bọn họ lập tức trải bản đồ tìm kiếm vụ làm ăn thích hợp.Quốc gia trọng điểm tái thiết vùng thiên tai sẽ có lượng lớn tiền cấp xuống.Bất kể là đường xá, cầu cống hay thành trì, cái này cũng cần vật tư tái thiết, với họ mà nói đó là đại tiệc thương nghiệp.Trước khi thu được lợi, những thương cổ thông minh trước tiên phái đi nhân thủ tinh anh nhất, mang theo vật tư rẻ nhất tới khu thiên tai rầm rộ đổ tới khu thiên tai, họ không hi vọng số vật tư này kiếm được tiền, chỉ mong hành động một lòng vì nạn dân được quan viên nhìn thấy, cho tham dự công tác tái thiết.“ Hai nghìn bảy trăm vạn đồng ngân tệ là số tiền cần thiết để thực hiện kế hoạch tái thiết Hà Nam.
“ Trương Quốc Trụ báo lên:“ Số tiền đó không đủ.” Vân Chiêu xem kế hoạch tái thiết to lớn của quốc tướng phủ mà lắc đầu:“ Trong quốc khố chỉ có thể lấy ra chừng đó tiền, nếu thêm nữa sẽ ảnh hưởng tới kế hoạch phát triển tổng thể của quốc gia.”“ Không thể vay ngân hàng sao?”“ Có ạ, nếu khố tàng không đòi lợi tức, thần sẽ vay hắn 100 triệu.”“ Hầu Quốc Ngọc không chịu đâu.”Trương Quốc Trụ khẳng định: “ Nếu bệ hạ ra mặt vay, Hầu Quốc Ngọc chắc chắn sẽ nể mặt, thần nghe nói hắn thèm khát kho tàng hậu cung bệ hạ lâu rồi.”Vân Chiêu hừ một tiếng: “ Chuyện quốc gia mà lại cần tới tiền riêng của hoàng hậu trẫm à, vô lý.
Chẳng lẽ quốc gia đã vô dụng tới mức đó rồi hay sao?”Trương Quốc Trụ không xấu hổ, đổi kế:” Nếu bệ hạ không đồng ý, không bằng mở cửa thị bạc ti Quảng Châu, thần cho rằng một giấy phép kinh doanh trên biển kiếm 100 vạn không phải là khó, không cần nhiều, bệ hạ cho thần 100 hạn ngạch là được.
Sau đó bệ hạ không cần hỏi tới chuyện Hà Nam nữa, xảy ra chuyện gì cứ thần mà hỏi.”Vân Chiêu tiếp tục phủ quyết:” Không được, tới nay mậu dịch trên biển chưa thích hợp triển khai toàn diện, cần đợi hai năm nữa, khi Hàn Tú Phân đứng vững ở Ấn Độ, chúng ta mới có thể qua lại làm ăn, tránh cho đám thương nhân tham tiền mang bảo vật Đại Minh bán rẻ.”“ Bệ hạ nói thế cũng có lý, giờ mở mậu dịch trên biển đúng là thua thiệt, hay là bệ hạ cho phép vi thần cấp quyền thuê lao công mãi mãi ở Úc Môn, hoặc 30 năm, bệ hạ thấy sao?”“ Không được, quốc môn một khi mở ra, dị tộc sẽ ùn ùn kéo vào, khi đó mời thần dễ, tiễn thần khó, sẽ càng phiền phức.”Trương Quốc Trụ trầm ngâm chốc lát:” Nghe nói bệ hạ đã lấy mất chức vị tổng quản đường sắt của hoàng trưởng tử.”Vân Chiêu gật đầu:” Xây đường sắt vào Thục cần lượng lớn nô lệ, Vân Chương tham dự không ổn.”Trương Quốc Trụ hỏi:” Đúng vậy, hoàng trưởng tử là người kế thừa, không thể làm hỏng thanh danh, không bằng chúng ta làm thế này, thành lập công ty nhân lực ở Úc Môn, do người người dị tộc quản lý, nguồn nhân lực do họ xử lý, đợi những kẻ này hết giá trị lao động, do những công ty này đưa khỏi Đại Minh, bệ hạ thấy sao?”Vân Chiêu thấy tên khốn Trương Quốc Trụ dùng thủ đoạn nói chuyện với mình, có chút bất mãn:” Ngươi dụ trẫm.”Trương Quốc Trụ chắp tay:” Vì trước kia bệ hạ đặt bách tính lên hàng đầu, số lần lấy tiền Đa Đa hoàng hậu rất nhiều, bệ hạ chẳng bao giờ nói là tiền tư, sao giờ lại chia tách rõ ràng như thế?”“ Gia quốc nhất thể không tốt.”“ Nếu gia quốc nhất thể không tốt, vì sao còn nắm hết mọi quyền trong tay?”“ Trẫm là hoàng đế, vốn là nơi tập trung quyền lực.”“ Thần không thể không nhắc bệ hạ, đại hội đại biểu bắt đầu nghiên cứu quyền cho thuê lao công 30 năm, nếu bệ hạ không đổi ý, e sẽ thành phe thiểu số trên đại hội đại biểu.”Vân Chiêu nheo mắt:” Không thể nào.”“ Bệ hạ còn thì tất nhiên không thể nào, chỉ sợ là bệ hạ không còn nữa, tới khi đó những ý kiến đ è xuống bao năm sẽ bộc phát hết, giống như Hoàng Hà tràn lũ bây