Triệu Quốc Tú đóng ở Hà Nam hơn bốn tháng rồi, trông như một nông phụ, gầy gò, đen đúa, chỉ đôi mắt to còn lộ ra uy thế của quan lớn.
“ Bệ hạ, nước lũ qua đi, ôn dịch không phát sinh.
”“ Vấn đề bách tính ly tán trôi giạt chưa được giải quyết, ngươi không được rời khỏi đây.
” Một câu nói của Vân Chiêu đã dập tắc hi vọng rời Hà Nam của Triệu Quốc Tú:“ Bệ hạ đông du, thần nên đi theo, hơn nữa sắp tới mùa đông rồi, thần còn phải tới Yến Kinh, giám sát xem dịch hạch liệu có quay lại không?” Triệu Quốc Tú có lý do khác:Lý do rất nghe qua chính đáng, Vân Chiêu vẫn từ chối, nay Từ Ngũ Tưởng trấn thủ Yến Kinh, nếu địa hạt của hắn có dịch hạch hoành hành, tên này sớm la lên, chứ không có chuyện nhịn không báo.
Sở dĩ y cố tình giữ Triệu Quốc Tú ở Hà Nam, không chỉ vì lo lắng biến chứng thiên tai, chủ yếu vì Bành Kỳ tri phủ Lạc Dương chính là trượng phu của nàng, kết hôn ba năm, vì ở cùng ít mà ly tán nhiều nên chưa có con, mẹ Bành Kỳ rất bất mãn, đã lo liệu Bành Kỳ nạp thiếp.
Vân Chiêu lo cứ tiếp tục thế này, phu thê họ thành quan viên cao cấp đầu tiên của hoàng triều ly hôn, đây không phải dấu hiệu tốt.
Triệu Quốc Tú làm sao không hiểu ý đồ của hoàng đế, khẽ thở dài, sau đó không nhắc tới chuyện đi Yến Kinh nữa.
Bành Kỳ tới bẩm báo sự vụ trông có vẻ phấn chấn lắm, hoàn toàn khác sự tiều tụy ủ ê của Triệu Quốc Tú.
Quan viên nạp thiếp, chỉ cần hợp pháp thì không sao cả, hoàng triều Lam Điền không có quy định cứng về việc này, chẳng qua không đề xướng thôi.
Với tính cách cao ngạo của Triệu Quốc Tú, Vân Chiêu không nghĩ nàng chấp nhận trượng phu nạp thiếp, nhưng xem ra chuyện đã thành sự thực.
Bành Kỳ là người có năng lực, giới thiệu chuyện tái thiết sau thiên tai rõ ràng đâu vào đó, nặng nhẹ nhanh chậm nắm bắt chuẩn xác, bố trí nạn dân vô cùng thỏa đáng.
“ Đi thôi, theo trẫm kiểm tra xem Yến Kinh có dịch hạch không?” Rốt cuộc Vân Chiêu cho phép Triệu Quốc Tú theo mình, trừ là quân thần, hai người còn là đồng môn, hơn nữa với những đứa bé năm xưa mình mua về, Vân Chiêu luôn có tình cảm đặc biệt:Triệu Quốc Tú chẳng bi thương mà còn cười toét miệng với Vân Chiêu, thiếu điều nhảy vào ôm y một cái, hớn hở chạy mất: “ Bệ hạ đợi chút, thần đi làm thủ tục ly hôn.
”Thiên hạ đại loạn, phá hỏng trật tự cuộc sống, vào những năm tháng thiên tai binh họa ấy, người Đại Minh chuyện gì cũng có thể chấp nhận, cái gì cũng có thể thỏa hiệp, như tin vào Bạch Liên Giáo, Di Lặc Giáo điên rồ, chính sách không nộp lương hoang tưởng của Lý Hồng Cơ ! Thậm chí bị dị tộc thống trị cũng không phải không thể tiếp nhận.
Rồi đến khi thiên hạ thái bình, thói quen cũ ăn sâu trong nếp sống nghìn năm qua lại quay về.
Cái mảnh đất trải qua mấy nghìn năm truyền thừa này tích lũy quá nhiều thói quen ví dụ trưởng tử kế thừa, phu xướng phụ tùy, kể mãi không hết.
Triệu Quốc Tú thành quan viên cao cấp đầu tiên của hoàng triều mới thành nạn nhân của truyền thống đó, mẫu thân của Bành Kỳ muốn nàng từ chức ở nhà sinh con kế thừa cho Bành gia, nàng không chịu, nên kết cục định sẵn rồi ! Vân Chiêu nhận ra, người Đại Minh chẳng hề tiến lên theo kịch bản y viết sẵn, mà dung hợp kịch bản của y, biến thành kịch bản mới, muốn y phải làm theo ý muốn của họ.
Cứ như thế này Đại Minh rất có thể biến thành một quốc gia công nghiệp phát triển cao độ, bách tính lại kiên thủ tập trục của vương triều phong kiến.
Nên một đám đại nho thông làu kinh sử, học hết đông tây quỳ rạp xuống trước mặt Vân Chiêu chẳng thấy đây là chuyện vũ nhục nhân cách, còn coi là điều hết sức đương nhiên, thậm chí còn thấy tự hào vì quỳ dưới chân y.
Vân Chiêu không muốn ai quỳ lạy, thậm chí hạ lệnh phế bỏ lễ nghi quỳ lạy, nhưng khi một đám đại nho Hà Nam quỳ dưới chân y dâng lên vạn dân thư cứu nạn, bất kể Vân Chiêu ngăn cản thế nào, bọn họ vẫn múa tay giũ áo, nghiêm khắc dựa theo lễ nghi nghìn năm qua quỳ xuống.
Quỳ cả một đống đông nhung nhúc.
Vân Chiêu phải làm gì đây?Nếu mà y cũng quỳ xuống trả lễ cho người ta, chắc chắn đám người này tự sát tại chỗ.
Đừng hoài nghi, người ta dám làm thật đấy.
Vậy nên cách duy nhất là đỡ từng người lên, còn phải mỉm cười cám ơn họ, mời trưởng giả nhiều tuổi nhất lên xa giá của y, uống rượu trò chuyện.
Còn những người chưa đủ tuổi thì hai tay khoanh