Phán quyết một người có tội hay không chỉ có thể là luật pháp được toàn dân thừa nhận.
Quyết định một người có phải là người tốt hay không chỉ có thể thông qua đạo đức đánh giá.
Nhìn một xã hội có tốt hay không phải xem quyền lợi của phe thiểu số có được đảm bảo.
Còn về phần xem chính quyền có tốt hay không, một phải xem hiệu suất phục vụ của nó, hai là xem tính công bằng của nó.
Hoàng triều Lam Điền còn chưa làm được mấy điểm trên.
Vân Chiêu thấy pháp luật hoàng triều còn sơ hở trăm bề, chính phủ hoàng triều cũ kỹ hủ bại, có điều y chỉ làm tới thế này được thôi, bảo vệ lợi ích tối thiểu của đại bộ phận.
Không để hoàng triều Lam Điền thành công cụ chèn ép số đông.
Chính sách hành chính hiện tại của hoàng triều bây giờ vô cùng thiếu thân thiện với đại tài chủ, nhưng lại có lợi với các phú hộ mới nổi lên, có điều đợi những người này sau khi thành siêu cấp phú háo, lập tức sẽ có rất nhiều gông cùm khóa vào cổ họ.
Người có năng lực càng lớn thì tính nguy hiểm càng cao, dã tâm càng cao, đó là điều chắc chắn.
Gặp phải loại người này, triều đình phải chia rẽ người khổng lồ như tiểu hoàng triều đó, chia càng nhỏ càng tốt, tốt nhất có thể chia đều tài phú tới giới tuyến an toàn.
Nếu không dù là động vật ăn chay khi thành người khổng lồ cũng sẽ ăn thịt.
Vân Chiêu ghét loại người như Lã Bất Vi, cũng ghét người vì nhiều tiền mà muốn nhiều quyền lực hơn.
Thương nhân nếu như không muốn từ bỏ triệt để tài phú tiến vào chính trường, vậy thì hắn không nên dính vào chính vụ, bất kỳ chính vụ nào cũng không được dính vào, hắn phải là một bách tính bình thường tiếp nhận trưởng quan quản hạt.
Bất kỳ triều đại nào cũng có thái độ như vậy với siêu cấp phú hào, thậm chí có thể nói, cổ kim trong ngoài đều vậy, từ Thạch Sùng thời cổ xưa, tới Thẩm Vạn Tam thời Minh, chỉ cần lộ ra chút hứng thú với quyền lực là hoàng đế vung đồ đao lên.
Vân Chiêu có chỗ dựa để làm thế.
Vì thương cổ Đại Minh cho dù giàu có tới mấy cũng phải ở lại Đại Minh, chuyện di chuyển tài sản đi nước khác gần như không thể xuất hiện ! Vì với giám sát bộ của hoàng triều mà nói, đó là cơ hội phát tài cực tốt.
Thay đổi kết cấu của triều đình thay đổi tất nhiên là phải thông qua đại hội đại biểu nhân dân, Vân Chiêu đánh tiếng trước cho đám Trương Quốc Trụ là tránh cho bọn họ không thích ứng.
May mà ngọn lửa nhiệt tình trong lòng họ chưa tắt, dễ dàng đưa ra thay đổi nhất định.
Thay đổi tốt nhất chính là Tiền Đa Đa.
Vân Chiêu yêu chết lão bà lúc thì ngu xuẩn, lúc lại điêu toa, bất chấp đại thể, lại còn không nói lý nổi này.
Khi biết trượng phu đang phiền não vì giá lương thực không ngừng sụt giảm, nàng liền chủ động triệu tập toàn bộ lực lượng có thể dùng, bắt đầu điên cuồng tiêu hao lương thực.
Ở Hồ Nam, Hồ Bắc, nhưng nữ nhân tự chải đầu biến thành đại thương cổ nổi danh, bất kể thêu thùa, dệt vài hay là nuôi trồng, họ đều có địa vị rất trọng yếu.
Cùng với mệnh lệnh của Tiền Đa Đa đưa xuống, những nữ nhân trước kia chẳng ai cần đó nhanh chóng hành động, chỉ trong một tháng đã hình thành quyết định, đem nơi chăn nuôi mở rộng lên gấp chục lần.
Tức thì khiến cho ngọc mễ, khoai lang, kê, khoai tây, các loại lương thực có thể làm thức ăn gia súc tăng trên ba thành.
Bọn họ làm thế vì Tiền Đa Đa đặt bọn họ một đơn hàng lạp xường cực lớn.
Tương tự các xưởng rượu trong thiên hạ được Tiền Đa Đa giật dây cũng bắt đầu thu gom lương thực, chuẩn bị nấu rượu.
Đương nhiên, thương nhân theo đuổi lợi nhuận, bọn họ sở dĩ chủ động kéo giá lương thực, nâng chi phí cho mình, nguyên nhân duy nhất là muốn thông qua Tiền Đa Đa ảnh hưởng tới hoàng đế bệ hạ, để cởi bỏ Điều lệ quản lý nấu rượu.
Trong điều lệ đó, xưởng rượu bị đặt giới hạn nấu rượu, đặt ra khi hoàng triều Lam Điền mới tiếp quản thiên hạ, đề phòng quá nhiều lương thực bị đem đi nấu rượu mà lập hạn chế.
Giờ thời thế thay đổi, thương nhân nấu rượu hi vọng phế bỏ điều lệ này.
Vì thế bọn họ nỗ lực rất lớn.
Đồng thời Tiền Đa Đa còn lệnh thương đội thuộc Vân thị, khi tiến hành mậu dịch với người thảo nguyên, cố gắng dùng lương thực kết toán.
Nàng làm thế đối với Vân thị mà nói ảnh hưởng rất lớn, nhưng phóng mắt toàn thiên hạ không ảnh hưởng quá nhiều, nhưng nàng đi đầu, thương nhân thiên hạ sẽ đi theo, cuối cùng cho hoàng đế bệ hạ một giá lương thực như ý.
Làm Vân Chiêu hài lòng